Chương trước
Chương sau
Hai má chảy ra máu, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu.
- Đáng chết!
Thầm mắng một tiếng, Mục Vân vừa định giãy dụa, nhưng vào lúc này Tru Tiên Đồ lại phát sinh thay đổi long trời lở đất.
Đồ quyển rất lâu chưa từng mở ra, lần này, phần phật mở ra một tờ.
Là một tờ, không phải một góc.
- Thiên phú cửu trọng, viễn cổ đại địa, Hồng Hoang mãnh liệt, nhân loại hèn mọn, người, tự nhận là nhánh cuối cùng của trời đất, Thái Cổ Chi Đồ từ trên trời giáng xuống, diệt sát vạn Ma, phạt tỷ lục địa, Nhân tộc có được Thái Cổ Chi Đồ, tu luyện được Vô Thượng thần pháp, cuối cùng đứng ở đỉnh cao thiên khung.
- Tỷ vạn năm qua, Thái Cổ Chi Đồ là đồ vật võ giả Nhân tộc tranh đoạt, máu chảy thành sông, trăm vạn năm trước, Nhân tộc xuất hiện một người, tu luyện Vô Thượng thần pháp, cuối cùng thành người có thể sống bất diệt vạn cổ, xưng là Vô Thượng Thần Đế.
- Sau đó, Thần Đế biến mất, Thái Cổ Chi Đồ lưu truyền trong Nhân tộc, trải qua ngàn ngàn vạn vạn năm, lại không có Thần Đế xuất thế.
- Thiên pháp mênh mông, Nhân tộc phân tranh, Thái Cổ Chi Đồ nhiều lần lưu truyền, cuối cùng thành Tru Tiên Đồ, tru tiên phạt ma, khai thiên lập địa, chỉ là, Thần Đế lại có một vị, hậu thế lại không có người tu thành Vô Thượng thần pháp trong Tru Tiên Đồ, trở thành Vô Thượng Thần Đế!
Dòng chữ lớn thưa thớt xuất hiện ở tờ thứ nhất Tru Tiên Đồ, lần này, Tru Tiên Đồ bày ra, cũng không phải võ kỹ, đan phương nào đó, mà là một đoạn lời nói như vậy.
Thiên phú cửu trọng!
Viễn cổ Hồng Hoang!
Thái Cổ Thần Đồ!
Nhìn từng chữ lớn kia, Mục Vân có phần ngơ ngác.
Nhìn dòng chữ cứng cáp trước mặt, hắn cảm thấy như một đám bụi trần, nhỏ bé không thể phát giác trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới.
Dù là đời trước của hắn, trước mấy chữ này cũng là cực kỳ bé nhỏ.
- Thái Cổ Thần Đồ, tru tiên phạt ma, Tru Tiên Đồ!
Mục Vân thì thào nói nhỏ nói.
Chầm chậm, nửa ngày sau, hắn mới thức tỉnh từ trong khiếp sợ.
Lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, hồn lực trong Thông Tiên Đỉnh vẫn đang không ngừng xông vào trong thân thể của hắn.
Nhưng những hồn lực kia giờ phút này lại hoàn toàn biến thành lực lượng khởi động Tru Tiên Đồ.
Nhưng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Dần dần, Mục Vân phát hiện, trong đầu óc hắn xuất hiện thêm một lực lượng màu đen to như hạt vừng.
Những lực lượng kia, không phải chân nguyên, không phải thần lực trong Tru Tiên Đồ, mà là hồn lực, võ giả Thông Thần cảnh mới có thể có linh hồn lực.
- Nghĩ không ra vào lúc này, Tru Tiên Đồ lại giúp ta một tay.
Giờ phút này, toàn thân Mục Vân vẫn y như cũ là tràn ngập đau nhói.
Thế nhưng bây giờ, loại đau này lại là tồn tại khiến hắn hưởng thụ.
Mặc dù đau đến không muốn sống, nhưng hắn lại rất vui mừng.
Bởi vì hồn lực kia to như hạt vừng đã biến lớn thành cỡ hạt đậu.
Linh hồn lực!
Đây chính là linh hồn lực!

Mặc dù chỉ có một bộ phận cực ít, nhưng lại đầy đủ để hắn giết chết võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, nhị trọng.
Tru Tiên Đồ, Thái Cổ Thần Đồ là một món đồ danh bất hư truyền.
Giờ phút này, trong đại sảnh, Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn, ánh mắt hai người đờ đẫn nhìn cảnh tượng này.
Hai người bọn họ đã nhìn chằm chằm tình huống này rất lâu, cuối cùng biểu cảm chỉ có ngốc trệ.
Thời gian một canh giờ, trời sớm đã tối, thế nhưng Mục Vân còn chưa có đi ra.
Mà mấu chốt nhất là Mục Vân vẫn còn đang ở bên trong
Đây quả thực là kỳ tích!
- Mạc Vấn, ngươi xác định Mục Vân này là kỳ tài luyện đan và luyện khí?
- Đúng vậy!
- Chẳng lẽ, hắn cũng là một kỳ tài tu luyện?
Mạc Khánh Thiên há to miệng, bất đắc dĩ nói:
- Đây là lần thứ nhất ta nhìn thấy, võ giả dưới Thông Thần cảnh, ở trong Thông Tiên Đỉnh một canh giờ mà không có việc gì.
- Đại ca, ta sớm đã nói với ngươi, Mục Vân thật không tầm thường.
- Hiện tại, ta đại khái tin!
Mạc Khánh Thiên lại lần nữa nói:
- Thiên tài như vậy hoàn toàn có thể đến Thất Hiền học viện đảm nhiệm chức đạo sư, như thế nào?
Thất Hiền học viện, chính là học viện cường đại nhất đế quốc, nó có một cái tên khác chính là Nam Vân học viện!
Có thể nói, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, muốn đi vào võ giả thiên tài Thất Hiền học viện, nhiều vô số kể.
Mà lại, học viện này, trên danh nghĩa là hoàng thất đế quốc thành lập, nhưng trong thời gian phát triển trăm năm, trong Thất Hiền học viện này, thế lực rắc rối phức tạp, đã vượt xa tầm khống chế của hoàng thất Nam Vân Đế Quốc.
- Đại ca... Ngươi vừa mới kém chút đã muốn giết hắn, hiện tại tuyển hắn tiến vào Thất Hiền học viện, hắn làm sao có thể nguyện ý!
- Vậy lại không nhất định!
Mặc dù không rõ Mục Vân vì sao có thể kiên trì trong Thông Tiên Đỉnh hơn một canh giờ, thế nhưng Mạc Khánh Thiên lại vô cùng xác định, người như vậy chỉ có thể giao hảo.
Một tiếng cọt kẹt, cửa bị mở ra, Mục Vân nhíu mày mở hai mắt ra.
- Một canh giờ đã đến, Mục Vân, ngươi có thể đi!
- Đi?
Mục Vân nhìn Mạc Khánh Thiên, chế giễu nói:
- Ta không đi, nơi này, ta cũng chưa ở đủ đâu!
Chưa ở đủ?
Mạc Khánh Thiên muốn dùng một bàn tay chụp chết Mục Vân.
Gia hỏa này thực sự là không cần thể diện.

- Mục lão đệ, đã lâu không gặp, ha ha!
Mạc Vấn đứng đợi sau lưng Mạc Khánh Thiên, thực sự nhịn không được, cười ha ha, tiến lên ôm một cái ấm áp với Mục Vân.
- Mạc lão ca, đã lâu không gặp, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?
Giải thích?
Mạc Vấn không hiểu rõ ràng cho lắm.
- Ta chính là kém chút bị đại ca ngươi trực tiếp đánh chết, ngươi còn không biết xấu hổ xưng huynh gọi đệ với ta?
Mục Vân khoát tay, khẽ nói:
- Lão đệ đi vào Nam Vân thành, ngươi không tới đón tiếp ta thì thôi, còn kém chút để đại ca ngươi giết ta, thật đúng là đủ thú vị.
- Chỗ nào...
Mạc Vấn cười khổ nói:
- Đại ca ta chỉ là dựa theo quy củ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nếu không, ngươi cũng không thể nào phát hiện một nơi tốt như vậy, đúng hay không?
Nói xong, Mạc Vấn nháy mắt ra hiệu, vui cười không thôi.
- Nơi tốt?
Mục Vân nhếch miệng, nói:
- Đừng nói những thứ này là để đền bù cho ta?
- Dễ nói dễ nói, tửu lâu Nam Vân thành, ngươi tùy tiện ăn, tùy ý chọn!
- Chỉ những thứ này?
- Không chỉ chừng này!
Mạc Khánh Thiên vẫn không có mở miệng ra, đột nhiên nói:
- Về sau, Thông Tiên Đỉnh này, ngươi muốn vào thì vào, như thế nào?
- Được!
- Nhưng, ngươi phải đồng ý ta một điều kiện!
- Điều kiện? Điều kiện gì?
- Đơn giản, đến Thất Hiền học viện đảm nhiệm chức đạo sư, thời gian ba năm, chỉ cần thời gian ba năm, ngươi ở trong Thông Tiên Đỉnh này, muốn ở bao lâu đều có thể!
- Thành giao!
Mục Vân dường như không cần nghĩ ngợi, ngay lập tức đáp ứng.
Phản ứng này khiến Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn kinh ngạc đến ngây người, giống như lo lắng rằng Mục Vân sẽ chần chừ, sẽ mất bảo bối khó lường.
- Được, ba ngày sau, đến học viện đưa tin!
Mạc Khánh Thiên cười ha ha một tiếng, nói:
- Nơi này, ngươi muốn ở bao lâu, thì cứ ở bao lâu.
Nói xong, Mạc Khánh Thiên cười ha ha, rời phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.