Hai mắt Thiệu Minh lộ ra vẻ khát máu, gần như là hô lên: 
- Nếu như làm trái lời này, Thiệu Minh ta đời này sẽ tuyệt đối không thể bước vào đến Linh Huyệt thập trọng. 
- Tốt! 
Nhìn thấy Thiệu Minh biểu lộ như điên cuồng, hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức cười hắc hắc. 
Vừa rồi, sở dĩ bọn hắn có thể để Mục Vân một mạch liều chết qua chính là không muốn để cho mỗi người tiêu hao quá lớn. 
Thế nhưng vào giờ phút này, một thanh huyền khí hạ phẩm đã đủ để cho bọn hắn quyết định, chém giết Mục Vân. 
- Hắc hắc, Thiệu Minh, nếu ngươi nói lời này sớm một chút, mặc kệ trên người gia hỏa này có bảo bối gì, ta cũng không tranh với ngươi, gia gia ngươi luyện chế huyền khí hạ phẩm, ta vẫn luôn một mực kính ngưỡng. 
Ba Dụ Đức mỉm cười, đối với Thiệu Vũ chết, hắn không thèm quan tâm. 
- Ba phế vật cộng lại cũng chỉ là phế vật! 
Đối mặt với ba người liên thủ, Mục Vân không thèm để ý chút nào. 
Giống như giờ phút này đứng ở trước mặt hắn cho dù là Lâm Minh thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối đãi. 
- Chỉ biết mạnh miệng! 
Cười lạnh một tiếng, Ba Dụ Đức xuất thủ trước. 
Trong tay của hắn có thêm một hạt châu màu đen, toàn thân trên dưới hạt châu kia hiện ra hắc mang khát máu, lập loè tinh quang. 
- Ba Dụ Đức, ngay cả Đoạt Mệnh Yên Vân châu mà ngươi cũng lấy ra, xem ra, ta cũng phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự! 
Nhìn thấy hành động của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-than-de/609065/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.