Chương trước
Chương sau
Thu lấy một gốc Phong Linh Thảo duy nhất trên người lục y nhân, Mục Vân mở miệng nói.
- Ta là...
Hưu...
Phốc phốc...
Lục y nhân vừa mở miệng muốn nói thì một tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó, cổ lục y nhân bị xỏ xuyên, tiên huyết phun ra trước người Mục Vân.
Vù vù...
Trong chốc lát, hai đạo phong thanh xuyên qua bên người Mục Vân, từ trong động chỗ sâu bay ra.
Nhìn hai bóng người kia, Mục Vân đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Vừa rồi hai người kia, thực lực cường hãn đến một loại làm hắn cảm giác hít thở không thông, cho dù là nghĩa phụ Mục Lâm Thần cũng không có loại áp lực cường đại này.
- Hỏng bét!
Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vân phi nhanh mà ra, hắn đột nhiên nhớ tới, Mặc Dương còn ở ngoài động.
Thu hồi ba cước đỉnh, Mục Vân chợt lách người, rời khỏi sơn động.
Chỉ là, ngay khi Mục Vân vừa rời khỏi, lục y nhân cổ bị xuyên thủng kia dần dần nhúc nhích lên, thế mà chậm rãi giống như lột xác, từ trong túi da đi ra một người.
Người này sắc mặt trắng nõn, toàn thân trên dưới không có một vật, toàn thân lộ ra non nớt như trẻ con.
- Cạc cạc, Lữ Sán, lần này, ngươi bị ngã nhào!
Nam tử sắc mặt trắng nõn vừa đứng dậy, một tiếng cười âm dương quái khí cạc cạc vang lên.
- Phi Sất, đổi thành ngươi, ngươi cũng là bộ dáng này, ít ngồi đó nói châm chọc, ta tổn thất thân ngoại hóa thân, trong vài năm là sẽ tu luyện trở về, quan trọng là ba cước tiểu đỉnh kia, đây chính là bảo bối, trở về giao cho đặc sứ đại nhân lại là một công lớn!
- Hắc hắc, Lữ Sán ơi là Lữ Sán, tuy nói ngươi và ta đều là hộ pháp của tông môn, thế nhưng ngươi và ta thật là trí thông minh không cùng một đường!
- Ngươi...
- Mặc dù tiểu tử kia chỉ có cảnh giới bát trọng Tụ Đan cảnh, thế nhưng bản thân hắn kiếm thuật cao siêu, mà giác quan lại nhạy cảm, ngươi cho rằng ta dọa hắn chạy? Hắn là bởi vì ta chạy ra ngoài, lo lắng cho tên kia ở ngoài bất lợi, mới vội vàng đi ra!
- Hả?
Sắc mặt Lữ Sán nhất kinh, nhưng hắn biết, Phi Sất chính là cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thế mà lại không phải đối thủ của tên kia?
Làm sao có thể!

- Ngươi cũng không cần đoán, Phong Lĩnh động này chỉ là chúng ta phụng mệnh đến điều tra, kế hoạch của đặc sứ đại nhân, xa xa không chỉ ở đây, chúng ta vẫn là mau trở về phục mệnh!
- Phi Sất, ngươi có biết, đặc sứ đại nhân muốn làm gì không?
- Làm cái gì?
Phi Sất cười lạnh nói:
- Lục Ảnh huyết điện chúng ta, vạn năm trước là tồn tại vang vọng toàn bộ Thiên Vận đại lục, bây giờ lại chỉ là Lục Ảnh huyết tông, giấu đầu lộ đuôi, lần này, đặc sứ đại nhân chuẩn bị phát động đại chiến, dùng Bắc Vân thành bắt đầu, nuốt hết toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, sau đó chầm chậm tiến lên, thẳng đến chiếm lĩnh toàn bộ Thiên Vận đại lục!
Nghe được lời nói của Phi Sất hơi có vẻ điên cuồng, trên mặt Lữ Sán không có một tia e ngại, ngược lại mặt mũi hắn tràn đầy điên cuồng.
Chiếm lĩnh Nam Vân Đế Quốc, dùng Nam Vân Đế Quốc làm căn cơ, tiến công toàn bộ Thiên Vận đại lục, đối với bất kỳ một tông môn nào dám nói ra lời này đều như lời khoác lác, nhưng đối với Lục Ảnh huyết tông, lại là cực kỳ có khả năng.
Lục Ảnh huyết tông, không dùng người sống tham gia chiến tranh, mà dùng thi thể chiến đấu, chỉ cần là chiến đấu nhất định sẽ có người chết, mà đến lúc đó, bọn hắn có thể luyện chế Huyết Thi, không ngừng lớn mạnh lực lượng bản thân.
Chiến tranh là chuyện mà mỗi một người trong Lục Ảnh huyết tông khát vọng nhất, chỉ có chiến tranh mới có thể giúp bọn hắn càng thêm mạnh mẽ.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Trên mặt Lữ Sán lộ ra nụ cười điên cuồng:
- Cứ như vậy, chỉ sợ không ngoài một năm, Thân Ngoại Hóa Thân của ta có thể lần nữa luyện thành, đến khi đó, dùng thân thể tiểu tử này làm Thân Ngoại Hóa Thân cho ta!
Trong sơn động, truyền ra tiếng cười quái dị khặc khặc âm trầm, hai thân ảnh dần dần biến mất...
Cùng lúc đó, một bên khác, Mặc Dương đối mặt gần trăm tên Huyết Thi, chật vật gắng gượng, ban đầu còn tốt, nhưng dù sao hắn cũng là chỉ có ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, lực lượng khí kình đến cùng vẫn còn quá yếu, dần dần có chút không chống đỡ nổi.
- Đáng chết!
Nhìn thấy ngoài cửa hang, từng thân ảnh lần lượt không ngừng xông lại, Mặc Dương đành phải cắn chặt hàm răng, tiếp tục kiên trì.
- Sư phụ đã đi vào một canh giờ, không biết đến cùng như thế nào!
- Ai u, tiểu hỏa tử này không tệ, còn sống, còn biết nhớ sư phụ!
Ngay lúc này, kiếm quang nổi lên, âm thanh phốc phốc phốc phốc vang lên, trước người Mặc Dương có bảy tám tên Huyết Thi đang tiến lên, lần lượt ngã xuống đất.
- Kiếm ý?
Mặc Dương nhìn thấy một kiếm kia, trong lòng hắn hung hăng run rẩy.
- Mục đạo sư, ngài lĩnh ngộ kiếm ý?
- Ta có nói qua ta sẽ không lĩnh ngộ được kiếm ý sao?
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng giật mình của Mặc Dương, hắn nhếch miệng lên.

Kiếm ý chỉ là ý cảnh lĩnh ngộ cơ bản nhất của kiếm khách, kiếm khách cường đại, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, sẽ còn lĩnh ngộ kiếm thế, thậm chí có được kiếm tâm của chính mình.
Hiện tại, Mặc Dương cũng không thể lĩnh ngộ những thứ này.
- Thần nhân, sư phụ ngài thật sự là thần nhân!
Mặc Dương nhìn Mục Vân, cơ hồ hai mắt của hắn lóe lên tia sáng.
Kiếm ý!
Toàn bộ Bắc Vân thành, cho đến hiện nay, chỉ có một mình Mặc Dương hắn lĩnh ngộ được kiếm ý, ai có thể nghĩ tới, Mục Vân vẫn luôn không khoác lác, bí mật lĩnh ngộ được kiếm ý.
- Nhìn ngươi còn nhớ đến sư phụ, ta sẽ dạy ngươi một ít bản lĩnh thật sự!
- Được rồi!
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Mục Vân, trong nháy mắt trong lòng Mặc Dương dâng lên một cỗ cảm giác an toàn vô hình.
- Nhìn kỹ!
Khi đang nói chuyện, Mục Vân đã vung ra một kiếm.
Vẫn y như cũ là Bổ Ảnh Chi Kiếm, nhưng một kiếm này lại xuất hiện một cái bóng mờ của Mục Vân giữa trung tâm những con Huyết Thi kia, phất tay, trường kiếm trong tay hư ảnh, kiếm khí bén nhọn như gió cuốn lá vàng, quét xuống đầu mấy con Huyết Thi chung quanh.
- Kiếm ý!
Thấy cảnh này, Mặc Dương ngu ngơ.
Đều là kiếm ý, nhưng Mặc Dương có thể cảm nhận được rõ ràng, kiếm ý của Mục Vân còn mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần của hắn.
Đó cũng không phải cảnh giới cường hãn, mà là một loại chênh lệch theo bản năng.
Chỉ đơn giản dựa vào kiếm ý, Mục Vân vẫn mạnh hơn hắn rất rất nhiều.
Nếu như nói kiếm ý của hắn là đứa bé non nớt, vậy kiếm ý của Mục Vân chính là tráng hán khôi ngô, khiến người ta cảm thấy rung động mãnh liệt như sóng biển.
- Kiếm ý, cũng có khác biệt lớn như thế, ban đầu lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có thể nói là bước vào kiếm ý, sau đó mới tiến lên tiểu thành, đại thành, đại viên mãn, cuối cùng, từ kiếm ý thăng thành kiếm thế, khi đó kết quả chính là kiếm đi theo người, kiếm ra theo tâm, mới thật sự là kiếm khách chân chính!
- Bước vào kiếm ý, tiểu thành, đại thành, đại viên mãn...
Nghe từng từ ngữ mới mẻ này, Mặc Dương chỉ cảm thấy như thân thể được quán đỉnh.
Hắn tự nhận là mình đã lĩnh ngộ kiếm ý, không người nào có thể so sánh ở Bắc Vân thành, nhưng đến hôm nay, Mục Vân lại mở ra một mảnh thế giới mới cho hắn.
- Bước vào kiếm ý, bây giờ ta chỉ là bước vào kiếm ý!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.