Trên quảng trường Bắc Vân học viện, giờ phút này người đông nghìn nghịt, mấy ngàn đạo sư và học viên của học viện làm cho toàn bộ quảng trường học viện chật như nêm cối. Mà phía trên quảng trường, sớm đã bị phân chia ra. Một lôi đài, hai luyện đan lô, hai luyện khí lô. Ba trận tranh tài, dù sao cũng là tranh tài giúp Mục Vân tấn cấp đạo sư trung cấp, liên quan đến Mục Vân tấn thăng, học viện đã an bài tốt từ lâu. Chỉ là một vị đạo sư sơ cấp tấn thăng đạo sư trung cấp, thế mà lại bộc phát ra nhân viên quan sát mãnh liệt như thế, cũng là chuyện mà học viện không ngờ. Chỉ là đám người đến, nguyên nhân nhiều nhất là muốn nhìn một chút, kia cái gọi là Mục Vân dám can đảm khiêu chiến Mục đạo sư của cao cấp tam ban, đến cùng có ba đầu sáu tay gì. - Tiên Ngữ, những ngày này ta cũng có chút điều tra đối với Mục đạo sư của các ngươi, thế nhưng thế nào cũng nghĩ không thông, tên phế vật kia đến cùng lợi hại chỗ nào! Trong đám người, Diệu Tiên Ngữ mặc một váy ngắn màu tím, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó. Bên cạnh nàng, một thiếu niên nói: - Điêu Á Đông dẫn đầu cao cấp tam ban, hình như trong toàn bộ học viện, chỉ thua ở ban cấp của Uông gia Uông Thanh Phong, Mục Vân làm như thế, quả thực là ngớ ngẩn! - Thiệu Vũ, ngươi có thể câm miệng ngươi lại không? Nghe được thiếu niên bên cạnh nói líu lo không ngừng, Diệu Tiên Ngữ nhịn không được nói: - Mục đạo sư là đạo sư của ta, làm phiền ngươi nói chuyện lễ phép một ít! Thiệu Vũ thân là ngoại môn trước mười của Thánh Đan tông, cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh. Mà hắn chỉ có mười sáu tuổi, không biết mạnh hơn Mục Vân bao nhiêu, thật không nghĩ đến, Diệu Tiên Ngữ lại chống đối hắn trước mặt mọi người! - Hắc hắc, ta biết Tiên Ngữ ngươi nhất định có thể thắng Uông Vân Kỳ kia, chỉ là hai gia hỏa khác, ta nghe nói một là thiếu gia ăn chơi, một là tử đệ dân nghèo, sao có thể là đối thủ của thiên tài Bắc Vân thành các ngươi! Thiệu Vũ giễu giễu nói: - Mặc dù hai thiên tà kia ở, trong mắt ta cũng chỉ là phế vật thôi! Nghe thấy Thiệu Vũ vẫn dáng vẻ cao đàm khoát luận, Diệu Tiên Ngữ càng nhịn không được chau mày. - Mục đạo sư! Trong đám người, nhìn thấy bọn người Mục Vân và Tần Mộng Dao, Diệu Tiên Ngữ một đường chạy chậm qua, lưu lại Thiệu Vũ một mình lẩm bẩm tại chỗ. Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ nhiệt tình với Mục Vân, Thiệu Vũ nghiến răng ken két. - Đồ phế vật, Tiên Ngữ là của ta, ngươi dám đụng tay vào, ta sẽ giết ngươi! Vừa dứt lời, Thiệu Vũ thở ra một hơi, điều chỉnh sắc mặt, đi theo. Lần này sở dĩ hắn theo tới chính là muốn nhìn một chút, gia hỏa “Nổi danh lừng lẫy” tại Bắc Vân thành - Mục Vân này sẽ thua thảm liệt như thế nào! Giờ phút này, quảng trường trung ương lớn như vậy, chừa lại một mảng đất trống lớn, sau lưng Mục Vân, ba người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương đi sát sau.
Mà đổi thành một bên, sau lưng Điêu Á Đông, ba người Điêu Á Vân, Uông Vân Kỳ, Tề Vân đứng thành một hàng. Nhìn thấy Mục Vân, Điêu Á Đông ha ha cười nói: - Khó trách, khó trách Mục đạo sư có nắm chắc như thế, thì ra là dựa vào Tần đạo sư phía sau, chiêu ăn bám này, Mục đạo sư ngược lại là chơi rất tốt! - Ha ha... Đã nhường, đã nhường! Mục Vân cười ha ha một tiếng, không thèm để ý chút nào nói: - Ăn bám cũng là bản sự, chỉ sợ Điêu đạo sư muốn ăn còn không có bản sự ăn đâu! Nói xong, Mục Vân ngoái nhìn Tần Mộng Dao một chút. Tần Mộng Dao mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, lập tức để mọi người ở đây cảm thấy choáng váng. - Gặp qua không muốn mặt, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy! - Đúng, ta thấy nói hắn là phế vật, không bằng nói hắn là thiên hạ đệ nhất đồ vô sỉ! - Lát nữa hắn thua, không thấy được Mặc Hải cũng không ra sân, trực tiếp để Điêu Á Vân sao? Điêu Á Vân chính là chúng ta thiên tài trước ba trong học viên, phế vật Mặc Dương kia, đi lên nhất định phải chết! Trong đám người, nghị luận ầm ĩ một trận. Tranh tài chưa bắt đầu, phía trên toàn bộ quảng trường đã là một mảnh ồn ào. Nhưng càng nhiều người là đang chờ nhìn Mục Vân bị chê cười. Lúc đầu hắn có thể chọn một ban cấp bình thường để cho mình tấn thăng đến đạo sư trung cấp, nhưng bây giờ nhất định phải chọn cao cấp tam ban. Đáng đời tìm đá đập chân mình! Dọc theo quảng trường, đứng vững trên một bệ đá cao cao, mấy bóng người đứng thẳng. Một người cầm đầu, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, tóc dài tung bay, y quan bồng bềnh, tuấn dật dung mạo, thỉnh thoảng dẫn tới một ít nữ đệ tử xung quanh ghé mắt thét lên. - Uông đạo sư, ngài xem trận đấu này, Mục Vân có thể thắng sao? Sau lưng thanh niên, một thiếu niên mở miệng dò hỏi. - Phế vật một buổi thức tỉnh, chính là long phi cửu trọng thiên, mọi việc đều nói không chừng, Tần Mộng Dao không phải người ngu, người nàng coi trọng, sao có thể là phế vật? Uông Thanh Phong khẽ mỉm cười nói: - Đáng tiếc Điêu Á Đông bị đố kị che mờ mắt, ngược lại là thấy không rõ! - Vậy theo đạo sư nói, Mục Vân sẽ thắng? Sau lưng Uông Thanh Phong, một thiếu nữ nhịn không được mở miệng nói.
- Nếu như Mục Vân lựa chọn là sơ cấp lục ban, hoặc là cửu ban, hắn có thể sẽ thắng, nhưng hắn lại lựa chọn cao cấp tam ban! Uông Thanh Phong bình tĩnh nói: - Điêu Á Vân ra sân, Mặc Dương căn bản không thể nào thắng, mà Diệu Tiên Ngữ và Vân Kỳ sàn sàn với nhau, Tề Vân so với Tề Minh, mạnh đâu chỉ một bậc, ta cũng đoán không ra, Mục Vân đến cùng muốn làm cái gì! Nương theo mấy người thảo luận, phía trên quảng trường, tranh tài đã là mở màn. Trận đầu, so đấu luyện đan! Diệu Tiên Ngữ giao đấu với Uông Vân Kỳ. - Diệu Tiên Ngữ, tất cả mọi người nói ngươi và ta là hai đại thiên tài luyện đan của Bắc Vân thành, thế nhưng ta thấy, ngươi lại là từ đầu đến cuối không bằng ta, nếu như không phải gia gia ngươi là các chủ Thánh Đan các thì ngươi và ta, đủ để chênh lệch cách xa vạn dặm! Uông Vân Kỳ mặc trường bào, khuôn mặt mỹ lệ, nói chuyện lại đối chọi gay gắt. Hai người từ nhỏ đều thể hiện ra thiên phú hơn người, tại một đường luyện đan, thanh danh hiển hách, cho nên xưa nay bị người lấy ra so sánh. Ngày hôm nay, là ngày quyết định hai người, đến cùng ai là luyện đan sư thiên tài đệ nhất Bắc Vân thành chân chính! - Lời nói đừng nói quá vẹn toàn! Diệu Tiên Ngữ cười hắc hắc nói: - Trận chiến ngày hôm nay, ta không phải tranh với ngươi xem ai là thiên tài luyện đan đệ nhất Bắc Vân thành, mà là vì Mục đạo sư! Tranh tài chưa bắt đầu, tràng diện đã trở nên giương cung bạt kiếm. - So đấu luyện đan, bởi vì các ngươi đều là luyện đan sư nhất phẩm, cho nên đan dược lần này, sẽ do đạo sư rút thăm quyết ra, ai có thể ngay lập tức luyện chế thành công, lại luyện chế phẩm chất đan dược ưu lương thì sẽ chiến thắng! Nương theo đạo sư phán định vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi đi đến lôi đài so tài. Lục Khiếu Thiên! Nhìn thấy bóng người kia, mọi người ở đây kinh ngạc một trận. Tất cả mọi người không ngờ, trận đầu so tài luyện đan, Lục viện trưởng lại tự thân lên đài rút thăm. Vậy một trận tranh tài này tuyệt đối là vô cùng công chính! Toàn bộ Bắc Vân học viện, còn có người nào công chính hơn so Lục viện trưởng sao? - So tài luyện đan, luyện chế đan dược là - Thất Khiếu Thư Mạch Đan! Sau khi Lục Khiếu Thiên vừa dứt lời, mọi người ở đây đều thốt lên. Thất Khiếu Thư Mạch Đan là cực phẩm trong đan dược nhất phẩm, đối với võ giả nhục thân nhất trọng đến tứ trọng, có chỗ tốt vô cùng cường đại. Mà sau khi luyện thành đan này, chu vi đan thân sẽ phủ đầy thất khiếu, sinh động như thật, hương khí tràn lan. Nhưng mặc dù đan này là đan dược nhất phẩm, thế nhưng lại ít có người có thể luyện chế ra thất khiếu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]