- Hừ, Mục Vân, lúc đầu ta còn hoài nghi lời Điêu Doãn nói, nhưng bây giờ, ngươi lại đương trường ẩu đả học sinh, còn sai khiến học sinh của mình, ẩu đả học sinh cùng viện, ta thấy cái mông ngươi ngứa rồi!
Cận Đông không có chút nào thèm quan tâm thân phận đạo sư của Mục Vân, đương đường quát to.
- Uống, Cận Đông, đây là lớp của ta, ta muốn quản thế nào thì quản, ngươi cho rằng ngươi là viện trưởng sao?
Mục Vân khịt mũi coi thường.
- Ngươi muốn chết!
Nghe thấy lời này của Mục Vân, Cận Đông sao có thể nhịn được.
Dĩ vãng lần nào không phải Mục Vân bị hắn giáo huấn ngoan ngoãn, lần này còn dám cãi lại. Hơn nữa còn là ở trước mặt đông đảo học sinh như vậy.
Phải biết, tại Bắc Vân học viện, Cận Đông hắn chính là đạo sư trung cấp, mà Mục Vân chẳng qua là một đạo sư sơ cấp thôi!
- Ta hôm nay thay thế viện trưởng giáo huấn ngươi cho thật tốt!
Cận Đông quát khẽ một tiếng, cánh tay tráng kiện mở ra, nắm đấm thằng về phía trái tim của Mục Vân. Hắn tin tưởng vững chắc, một quyền này đánh ra, dùng thể chất của Mục Vân, nằm trên giường dăm ba tháng là không thành vấn đề. Cũng làm cho phế vật này hiểu rõ, dựa vào thế lực gia tộc tiến vào học viện vẫn chỉ là phế vật!
- Cút đi!
Mục Vân không tránh né chút nào, lực lượng nhục thân cả người, Phá Ngọc Quyền, một quyền vô cùng đơn giản đánh ra. Phá Ngọc Quyền, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, giảng cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-than-de/608980/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.