Chương trước
Chương sau
- Bảng Xếp Hạng Thần Thú?
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn là lần thứ nhất nghe nói tới sự tình này, Thần Thú Chiến Hồn Đại Lục mặc dù rất nhiều, nhưng thật chẳng có bao nhiêu tồn tại lọt vào mắt hắn.
- Bảng Xếp Hạng Thần Thú là do lịch đại cự phách tại Thái Cổ Thần Giới tổng kết ra, cơ hồ tất cả Thần Thú ở trong Chư Thiên Vạn Giới đều được đánh giá, tính chính xác rất cao.
Trọc Thiên Hồng gật đầu.
Nói đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia chán chường.
- Thái Cổ Thần Giới?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, bất quá trong nháy mắt hắn đoán được cái gì, nâng lên ngón tay chỉ về thiên không.
Trọc Thiên Hồng gật đầu, nói:
- Chư Thiên Vạn Giới, lấy Thái Cổ Thần Giới vi tôn, nơi đó rộng lớn vô biên, không biết cuối cùng, dù là Chiến Thần cảnh cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Chiến Thần cảnh chỉ là sâu kiến?
Nam Cung Tiêu Tiêu không khỏi hít một hơi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở:
- Chiến Thần cảnh đều là sâu kiến, vậy chúng ta hiện tại chẳng phải còn không bằng sâu kiến hay sao?
- Sự thật chính là như thế, những Dị Tộc này kỳ thật cũng là người và Hồn Thú, cho nên không có khác biệt gì với chúng ta.
Trọc Thiên Hồng cười khổ một tiếng, thở dài thật sâu một hơi.
Điểm này, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử không khỏi rất tán thành gật đầu, mấy người kia nếu như nhìn sơ qua cũng không có điểm gì khác biệt.
- Thái Cổ Thần Giới còn quá xa xôi.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vẻ kiên định, sự tình Chiến Hồn Đại Lục còn chưa giải quyết, nói những chuyện khác đều không có y nghĩ:
- Nói về Bảng Xếp Hạng Thần Thú một chút đi, Thí Thần có thể xếp vào vị thứ mấy?
- Thứ 19!
Trọc Thiên Hồng ngưng trọng nói, nói đến đây, hắn lại nhịn không được nhìn Thí Thần, chỗ sâu đáy mắt đều là vẻ kiêng kị cùng kính sợ.
Lúc này, Thí Thần lại phun ra một cỗ thi thể, sau đó Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Thí Thần trong nháy mắt tiến vào bên trong Thần Cung.
- Mới thứ 19? Thí Thần Thú là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thú của Chiến Hồn Đại Lục đó.
Nam Cung Tiêu Tiêu bĩu môi.
Nghe vậy, khóe miệng Trọc Thiên Hồng giật một cái:
- Chiến Hồn Đại Lục so với Thái Cổ Thần Giới cũng chính là giọt nước trong biển cả, hoàn toàn không đáng kể, nơi này có thể sinh ra Thần Thú xếp hạng thứ 19 đã rất không tồi rồi.
- Vậy cũng đúng.
Nam Cung Tiêu Tiêu không khỏi gật đầu.
- Ngươi ở trên Bảng Xếp Hạng Thần Thú bài danh bao nhiêu?
Tiêu Phàm trực tiếp hỏi.
- Ta? Chỉ ở hạng 376.
Trọc Thiên Hồng chỉ chỉ bản thân, sút tinh thần nói.
Đừng nhìn 19 cùng 376 chênh lệch cũng không phải rất lớn, nhưng Tiêu Phàm biết rõ, càng về sau thực lực nhất định sẽ càng mạnh, hơn nữa chênh lệch càng ngày càng lớn.
Mặc dù hắn không biết xếp hạng này dựa vào đâu, nhưng khẳng định vô cùng đáng tin, nếu như tu vi cùng giai, Thí Thần tuyệt đối có thể miểu sát Trọc Thiên Hồng.
Mà ở trong mắt Tiêu Phàm, năng lực Trọc Thiên Hồng cũng coi như thập phần biến thái, có thể thôn phệ huyết khí cùng thọ nguyên, thậm chí Mệnh Cách sinh ra Mệnh Trọc Chi Khí, năng lực như vậy vẻn vẹn có thể xếp hạng 376, đây cũng chứng minh Thái Cổ Thần Giới đáng sợ.
- Đương nhiên, Bảng Xếp Hạng Thần Thú không phải vĩnh viễn sẽ không thay đổi, dù sao rất nhiều đại biểu Thần Thú không phải là cá thể, mà là một tộc đàn.
Trọc Thiên Hồng lại bổ sung một câu:
- Hơn nữa, thực lực cũng không phải cố định, có Thần Thú khi lấy được một chút kỳ ngộ, nhất là Hi Hữu Thần Thú, thực lực bọn hắn có thể đột nhiên tăng mạnh.
- Cái gì gọi là Hi Hữu Thần Thú?
Nam Cung Tiêu Tiêu nghi ngờ nói.
- Vô số tuế nguyệt mới có thể sinh ra một đầu Thần Thú, chính là Hi Hữu Thần Thú, loại Thần Thú này tiềm năng to lớn, sau khi thuế biến sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Trọc Thiên Hồng giải thích nói.
- Thí Thần Thú có được tính không?
Tiêu Phàm nhịn không được hỏi.
Trọc Thiên Hồng gật đầu:
- Tính! Ta nhớ 100 vạn năm trước, Thái Cổ Thần Giới từng sinh ra một đầu Thí Thần Thú, về sau không biết tại sao vẫn lạc, sau đó chưa từng xuất hiện qua.
- 100 vạn năm?
Tiêu Phàm cùng Bàn Tử không khỏi hít một hơi lạnh.
Bọn hắn cho đến bây giờ cũng chỉ sống hơn hai mươi năm, Tiêu Phàm làm người hai đời cũng chỉ bốn mươi mấy tuổi, 100 vạn năm đối với bọn hắn mà nói hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.
Trọc Thiên Hồng đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn cũng sống trên vạn năm, xem như một cái lão đồ cổ.
- Đúng rồi Công Tử, đã qua vạn năm, ta vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, thế giới có thể sinh ra Thí Thần Thú tại sao lại yếu ớt như vậy?
Trọc Thiên Hồng đột nhiên nói ra.
Tiêu Phàm cùng Nam Cung Tiêu Tiêu cau mày, Nam Cung Tiêu Tiêu càng thốt ra:
- Chẳng lẽ nơi này có bí mật gì ư?
Ánh mắt Trọc Thiên Hồng hơi hơi sáng lên nói:
- Thì ra là không chỉ ta nghĩ như vậy, ta cảm giác Cửu U Ma Thần tiến đánh Chiến Hồn Đại Lục cũng vì lý do này.
Tiêu Phàm tại bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm thật lâu, lại không phát hiện sự tình đặc biệt gì, nhưng Trọc Thiên Hồng nhắc nhở lại làm cho hắn hoài nghi.
- Tạm thời mặc kệ, chúng ta hiện tại tìm đến Chúng Thần Mộ Địa, cố gắng kiếm thật nhiều Thần Lực Chi Tinh, sau đó đột phá Chiến Thần cảnh.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần nói.
- Không sai, cho dù Chiến Thần không bằng sâu kiến nhưng vẫn phải mau chóng đột phá mới được.
Nam Cung Tiêu Tiêu gật đầu, con ngươi vô cùng kiên định.
- Rống!
Tiểu Kim hưng phấn gầm to, nó hiển nhiên cũng chuẩn bị đột phá Chiến Thần cảnh.
- Đúng rồi, Tiểu Kim tại Bảng Xếp Hạng Thần Thú xếp hạng bao nhiêu?
Nam Cung Tiêu Tiêu đột nhiên nhịn không được hỏi.
- Không biết, ta căn bản không biết nó rốt cuộc là Hồn Thú gì.
Trọc Thiên Hồng không chút do dự lắc đầu, trên mặt đều là vẻ mờ mịt.
Những ngày qua, hắn một mực đánh giá Tiểu Kim, muốn tìm hiểu nội tình Tiểu Kim, nhưng hắn hoàn toàn nhìn không ra.
Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, Tiểu Kim vốn chỉ là một đầu Tuyết Sư, nhưng bây giờ ngay cả Trọc Thiên Hồng đều nhìn không thấu, tất cả những thứ này đều liên quan đến Bạch Thạch, xem ra Bạch Thạch vô cùng bất phàm.
- Bạch Thạch đến cùng là thứ gì đây?
Sự nghi ngờ này đã chôn ở trong lòng Tiêu Phàm nhiều năm, cho đến bây giờ hắn vẫn không tìm được đáp án mà mình muốn.
- Đi thôi, địa phương này đoán chừng đã bị Dị Tộc chiếm lĩnh, chúng ta mau chóng chạy tới Vọng Cổ Thiên Đô, trên đường nếu như có thể gặp được người khác vậy thuận tiện hỏi thăm.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, hít sâu một cái nói.
Chúng Thần Mộ Địa ở nơi nào, đám Tiêu Phàm mấy ngày nay không thu hoạch được gì, dù là lục soát ký ức của mấy tên tu sĩ kia hắn cũng không tìm được bất cứ tin tức nào liên quan đến Chúng Thần Mộ Địa.
Bây giờ biện pháp duy nhất chỉ có trở lại Vọng Cổ Thiên Đô, trà trộn vào Chiến Thần Điện rồi tính.
Mấy người Tiêu Phàm rời đi, lúc này, tên Dị Tộc nam tử chạy trốn đột nhiên lại xuất hiện, nhìn nơi xa nói:
- Khoảng cách Nguyệt Viên Chi Dạ còn khoảng nửa tháng, ta hiện tại căn bản không thể quay về, coi như có thể trở về, Phó Lĩnh Chúa cũng không tin tưởng ta.
- Xung quanh ba vạn dặm Cửu U Thiên Cốc đã bị chúng ta khống chế, thực lực bọn hắn tuy mạnh, nhưng về số người chúng ta có ưu thế hơn, nếu như có thể bắt sống Thí Thần Thú, ta nhất định được Phó Lĩnh Chúa trọng thưởng!
Nghĩ vậy, thần sắc nam tử Dị Tộc phấn chấn, sau đó nhanh chóng hướng về vị trí bọn Tiêu Phàm truy theo.
Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.