Chương trước
Chương sau
Chiến Hồn Đại Lục, Thần Vực!
Vị trí cao phong Thiên Thần Phong có một đạo ánh sáng màu trắng dài mấy trượng xông thẳng chân trời, bắn vào cửu tiêu, không thể nhìn thấy phần cuối.
Dù cách xa nhau mấy vạn dặm cũng có thể nhìn thấy cột sáng màu trắng.
Trên một mảnh quảng trường khổng lồ trên sườn núi, giờ phút này đám người đứng đấy rộn rộn ràng ràng, bọn hắn ăn mặc đủ loại kiểu dáng phục sức, hiển nhiên là đến từ các nơi Chiến Hồn Đại Lục.
Giống nhau duy nhất là tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn không trung, trong mắt đều là vẻ hưng phấn, tựa như hận không thể lập tức xông vào bên trong cột sáng màu trắng.
- Năm ngàn năm, Lâu Lan Cổ Địa rốt cục xuất thế lần nữa, đây chính là cơ duyên trẻ tuổi một đời chúng ta, có lẽ niên đại Chiến Thần lại muốn xuất hiện!
- Chiến Hồn Đại Lục ngàn năm không Chiến Thần, nếu như tiếp tục, về sau đoán chừng thật muốn cô đơn, cũng may Thượng Thiên lại cho chúng ta cơ hội.
- Ta nghe nói lần trước Lâu Lan Cổ Địa xuất thế tạo nên mấy chục Chiến Thần cảnh, không biết có phải là thực hay không, cơ hội này ta nhất định không thể bỏ qua.
- Nghe nói rất nhiều tu sĩ thế hệ trước Chiến Thần Điện muốn từ Thần Kiếp Chi Địa chạy về, đối với Cổ Tộc mà nói không phải tin tức tốt, Chiến Thần Điện cùng tuổi một đời chúng ta không sợ, nhưng những lão bất tử kia đều là trong núi thây biển xác bò ra.
- Vậy cũng không nhất định, trẻ tuổi một đời là có Thập Đại Yêu Nghiệt, tu sĩ thế hệ trước cũng chưa chắc mạnh hơn.
... Trên quảng trường nghị luận ầm ĩ, phần lớn người khó nén vẻ kích động, có thể tiến vào Lâu Lan Cổ Địa liền đại biểu cho khả năng nắm giữ cơ hội đột phá Chiến Thần cảnh, việc này khiến bọn hắn làm sao không hưng phấn.
Mọi người đã ma quyền sát chưởng, hận không thể lập tức xông lên, giờ phút này người chạy tới càng ngày càng nhiều, trừ thế hệ trẻ tuổi còn có rất nhiều cường giả thế hệ trước.
Không cần nghĩ cũng biết, những tu sĩ thế hệ trước đều là từ Thần Kiếp Chi Địa chạy về Chiến Thần Điện.
Về phần tu sĩ Cổ Tộc đều là người trẻ tuổi, mặc dù trong lòng bọn hắn khó chịu, nhưng cũng không dám phản bác Chiến Thần Điện, bọn hắn sở dĩ có thể đi tới nơi này đều phải qua Chiến Thần Điện đồng ý, nào có tư cách phản bác đây.
Trong đám người, Tiêu Linh Nhi mang theo tu sĩ Sở gia đứng ở một góc quảng trường, hơn một năm nay thời gian, tu vi Tiêu Linh Nhi tiến thêm một bước, đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, cách Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không xa.
Nhưng trong thế hệ tuổi trẻ Sở gia chỗ này vẫn xem như yếu nhất, Sở Vân Phi cấp độ thiên tài yêu nghiệt được các thiên tài Cổ Tộc khá công nhận, còn về Tiêu Linh Nhi thì làm gì có ai biết đến.
Bất quá, Tiêu Linh Nhi không phục, nếu như không phải Sở Nguyệt các nàng lôi kéo, nàng là tuyệt đối phải tranh khẩu khí này.
- Vị tiểu muội muội này, nếu ngươi nguyện ý đi theo ca ca, ca ca liền để ngươi đứng ở chỗ này, như thế nào?
Một thanh niên khôi ngô nam tử nhìn Tiêu Linh Nhi, giễu giễu nói.
Da dẻ nam tử khôi ngô nhìn qua ngàn kho trăm lỗ, thập phần đáng sợ, trên mặt còn có một dấu vết to lớn màu đỏ thắm, lộ ra càng thêm xấu xí.
- Chỉ bằng bộ mặt ngươi, ta cảm thấy cũng không ai nguyện ý đứng bên người.
Tiêu Linh Nhi cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm nhìn thanh niên khôi ngô nói.
- Ta bảo ngươi tới, ngươi không nghe thấy sao?
Thanh niên khôi ngô ngữ khí vô cùng băng lãnh, lách mình liền hướng lấy Tiêu Linh Nhi chộp tới.
- Tiến lên nữa một bước, chết!
Nụ cười trên mặt Tiêu Linh Nhi trong nháy mắt ngưng kết, ngữ khí bỗng biến băng lạnh.
Lúc trước thân làm Dược Nô, mặc dù có Đại Trưởng Lão bảo hộ, nhưng có thể trong hoàn cảnh Sở gia như thế sống sót, Tiêu Linh Nhi cũng không non nớt giống như mặt ngoài.
Ở chỗ này, Tiêu Linh Nhi có thể áp chế tính tình bản thân đã coi như là không tồi, nàng mặc dù không phải kẻ có thù tất báo, nhưng không phải dễ để cho người khi dễ.
- Hừ, ta xem ngươi như thế nào...
Thanh niên khôi ngô mặt coi thường nhìn Tiêu Linh Nhi, nhưng mà lời còn chưa dứt, hai chân hắn như nhũn ra, đột nhiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể hướng phía trước đánh tới, vừa lúc ngã gục.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn Tiêu Linh Nhi, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, cùng là Chiến Thánh hậu kỳ vậy mà bất tri bất giác liền có thể đánh ngã đối phương, chênh lệch này không phải lớn bình thường a.
- Liền lên tiếng nát mặt, liền đừng để lão nương tức giận, người Sở gia không phải dễ dàng bị khi dễ như vậy!
Tiêu Linh Nhi băng lãnh nói ra một đạo thanh âm.
Sau đó nhấc chân đạp một cái, một bàn chân Hồn Lực khổng lồ đá ra, thanh niên khôi ngô một chút sức phản kháng đều không có, trực tiếp bị đạp bay vài chục trượng.
Thanh niên khôi ngô giận mà không dám nói gì, bọn hắn lại quên, Sở gia là Luyện Dược Thế Gia ngàn năm, luyện không chỉ là bảo dược, cũng có khả năng là độc dược, giết người là vô hình.
- Vị cô nương này, ngươi cũng không cần ra tay quá ác.
Bất quá luôn có một số người tự chuốc nhục nhã, không nguyện ý buông tha Tiêu Linh Nhi, chỉ thấy một thanh niên mặc chiến bào màu vàng óng, nhìn qua ngọc thụ lâm phong đi tới.
- Ngươi có tin không, kế tiếp nằm xuống là ngươi?
Tiêu Linh Nhi cười lạnh nói, người này ăn thịt người thế giới, một khi lui ra phía sau một bước, kế tiếp không may chính là bản thân.
- Ngươi!
Kim bào nam tử bị dọa cho phát sợ, lạnh rên một tiếng nói:
- Nam nhân không đấu cùng nữ.
Nhìn bóng lưng kim bào nam tử, trong mắt Sở Nguyệt lóe lên một vẻ lo lắng, truyền âm cho Tiêu Linh Nhi nói:
- Linh Nhi sư muội, người Độc Cô gia tộc không có ý tốt, tiến vào Lâu Lan Cổ Địa nhất định phải cẩn thận.
- Ta biết.
Tiêu Linh Nhi gật đầu, lần trước Vạn Thánh Dược Điển, Độc Cô gia tộc Độc Cô Mạc Trắc chết ở Cổ Thành Sở gia, mặc dù Độc Cô gia tộc không có trắng trợn trả thù, nhưng thù này Độc Cô gia tộc khẳng định ghi tạc trong lòng.
- Yên lặng!
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang tận mây xanh, quảng trường sôi trào trong nháy mắt an tĩnh lại, mâu thuẫn Tiêu Linh Nhi bọn họ cùng Độc Cô gia tộc chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, không có người nào đặt ở trong lòng.
Sau một khắc, tất cả mọi người nhao nhao hướng về chân trời nhìn lại, chỉ thấy một thanh bào lão giả đứng lơ lửng trên không, nhàn nhạt quan sát phía dưới, rất có một bộ tiên phong đạo cốt.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra người này, chính là Chiến Thần Điện Tam Trưởng Lão Kỳ Hiểu lúc đầu bị Bắc Lão làm cho huyết độn đào tẩu, bây giờ thời gian hơn một năm trôi qua, thương thế Kỳ Hiểu cũng khôi phục không sai biệt lắm.
- Bái kiến Tam Trưởng Lão.
Tu sĩ Chiến Thần Điện nhao nhao bái nói.
- Gặp qua Tam Trưởng Lão.
Tu sĩ Cổ Tộc khác cũng hơi hơi thi lễ.
- Đều miễn lễ đi.
Kỳ Hiểu nhàn nhạt khoát khoát tay, sau đó nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có sáu người áo đen, nếu như không phải nhìn bằng mắt thường, mọi người có lẽ căn bản không phát hiện được bọn hắn tồn tại.
- Bắt đầu đi.
Kỳ Hiểu tiếp tục nói, sáu người áo đen gật gật đầu, đạp không mà lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bốn phía cột sáng màu trắng to lớn, mấy người xếp bằng ở không trung, hai tay bóp ra từng đạo từng đạo thủ quyết rườm rà, hướng về hư không đánh tới.
Một tiếng ầm vang, trên quảng trường lăng không xuất hiện một cái ngọc đài hình tròn to lớn, phía trên ngọc đài che kín đường vân rườm rà, quang mang thánh khiết nở rộ, tu sĩ bốn phía đều bị chấn động đến lui lại.
Ngay sau đó, từng đạo thủ ấn bắn vào bên trong cột sáng màu trắng, tựa như liên thông cột sáng màu trắng cùng bản thân bọn hắn, lực lượng bàng bạc điên cuồng tràn vào bên trong cột sáng màu trắng.
Ông ~~
Sau một khắc, cột sáng màu trắng đột nhiên hừng hực vô cùng, khí tức đáng sợ tản ra, tựa như liên thông cửu tiêu cùng Cửu U.
Cột sáng màu trắng rung động lúc này liền ổn định lại, Kỳ Hiểu nhìn cột sáng màu trắng hài lòng gật gật đầu, nói:
- Thông đạo đã mở, hiện tại có thể theo trình tự tiến vào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.