Chương trước
Chương sau
Tiêu Phàm vừa nói ra, tất cả ánh mắt mọi người toàn bộ đều tụ tập ở trên người Sở Lăng Tiêu, cho dù người Sở gia Cổ Tộc cũng như thế, bọn hắn cũng xác định tính chân thực của câu nói kia.
Sở
Lăng Vi che mặt, dù nhìn thấy nhi nữ bản thân cũng không có lấy xuống, nàng không muốn để cho người khác thấy được khuôn mặt già nua của nàng.
Mà hết thảy những thứ này đều do một người tạo thành, chính là Sở Lăng Tiêu.
Cách nhau gần nhất, Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi có thể cảm giác được thân thể Sở Lăng Vi hơi hơi run rẩy.
- Bởi vì, Sở Lăng Tiêu căn bản không phải họ Sở, thể nội hắn căn bản không phải máu Sở gia!
Sở Lăng Vi nắm đấm nắm chặt, khí tức băng lãnh từ trên người nàng tản ra.
- Cái gì?
Đám người Sở gia đều lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả Đại Trưởng Lão cũng như thế, không thể tin được nhìn Sở Lăng Tiêu.
- Ngươi đánh rắm, Sở Lăng Vi ngươi mới không phải người Sở gia, căn bản không phải họ Sở, là con hoang gia gia ta kiếm về.
Sở Lăng Tiêu còn chưa mở miệng, Sở Vân Phi lập tức giận tím mặt.
Tiêu Phàm rõ ràng nhìn thấy mí mắt Sở Lăng Tiêu nhảy lên một cái, tinh quang trong mắt lập loè.
Sở Lăng Vi đứng ở trước mặt Tiêu Phàm không hề sợ hãi, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, mẫu thân Sở Lăng Vi hắn vậy mà cũng đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, điều này cũng làm cho Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn. Sở Lăng Tiêu chẳng lẽ sẽ không sợ mẫu thân mình mạnh lên về sau đối địch với hắn sao?
Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền minh bạch, Sở Lăng Tiêu muốn cho mẫu thân hắn gia cố phong ấn, tự nhiên là thực lực càng mạnh càng tốt, có thể đột phá đến Chiến Thánh cảnh cũng không tính là gì.
Hắn hiện tại chỉ lo lắng phụ thân hắn, đến hiện tại cũng hôn mê bất tỉnh, lấy nhãn lực hắn tự nhiên có thể nhìn ra một chút, tình huống Tiêu Trường Phong rất tồi tệ, tùy thời đều có thể chết.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, nhìn về phía Sở Lăng Vi nói:
- Mẹ, cái này đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Tiêu Phàm một mực nhìn chăm chú Sở Lăng Tiêu, Sở Lăng Tiêu rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, mặc dù đứng ở góc độ người, Tiêu Phàm nguyện ý tin tưởng mẫu thân, nhưng không phải hắn tin tưởng liền có thể giải quyết vấn đề.
Nếu như không cần động thủ liền có thể giải quyết phiền phức, đó là không còn gì tốt hơn, nếu đánh thật, Tiêu Phàm mặc dù không sợ, nhưng hắn lo lắng an nguy phụ thân và gia gia hắn.
Sở Lăng Tiêu một khi bức bách, khẳng định sẽ không bỏ qua Tiêu Trường Phong cùng Tiêu Hạo Thiên.
- Sở Lăng Tiêu hắn không phải nhi tử ông ngoại ngươi, mà là năm đó ông ngoại ngươi ở bên ngoài kiếm về, bởi vì thấy hắn đáng thương liền ban thưởng hắn họ Sở, đồng thời xem như nhi tử thân sinh mà đối đãi.
Sở Lăng Vi giờ khắc này đã không cố kỵ gì, không nhanh không chậm nói ra.
Đám người đều lộ vẻ khó tin, những người Sở gia đó tất cả đều lui ra phía sau không ít, đề phòng nhìn Sở Lăng Tiêu.
Thân làm người Cổ Tộc Sở gia, thực chất bên trong bọn hắn là cao ngạo, nếu như Sở Lăng Tiêu đúng như Sở Lăng Vi nói, bọn hắn tuyệt đối sẽ lập tức đứng ở mặt đối lập Sở Lăng Tiêu.
Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn cũng rốt cục minh bạch Sở Lăng Tiêu tại sao không để ý tình huynh muội, bởi vì mẹ hắn căn bản không phải thân huynh muội Sở Lăng Tiêu, thậm chí ngay cả quan hệ máu mủ đều không có, Sở Lăng Tiêu làm sao có thể lo lắng đây.
Những ngày qua nghi hoặc quanh quẩn trong đầu cũng sáng tỏ thông suốt, hắn không cắt đứt, tiếp tục nghe Sở Lăng Vi kể rõ.
Phụ tử Sở Lăng Tiêu cũng biến thành yên tĩnh lạ thường, bất quá vẫn như cũ có thể cảm thụ đến sát ý lạnh như băng trên người hai người.
Sở Lăng Vi ngữ khí thập phần băng lãnh, nhìn về phía những Trưởng Lão tiếp tục nói ra:
- Sự tình này, hiện tại người sống sót cũng chỉ có ta biết rõ, năm đó cha ta nói cho ta biết, ta là nữ lưu không đảm đương nổi Sở gia gia chủ, cho nên chuẩn bị đem gia chủ truyền cho Sở Lăng Tiêu.
Nào sẽ nghĩ đến Sở Lăng Tiêu lại là một Bạch Nhãn Lang, cha ta lúc trước bởi vì tiến vào Phong Ấn Chi Địa, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, hơn hai mươi năm trước rốt cục đi đến điểm cuối cùng, trước khi lâm chung, hắn đem ta tất cả bí mật đều nói cho ta. Nhưng ta không nghĩ tới, Sở Lăng Tiêu tên súc sinh này vậy mà động thủ đối với cha ta, hắn kém chút tự tay giết cha ta!
Nói đến nơi này, Sở Lăng Vi phẫn nộ tới cực điểm, trên mặt những người khác càng cũng lộ ra sắc mặt giận dữ.
- Ông ngoại không phải tiến vào Thần Kiếp Chi Địa sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, ánh mắt chuyển hướng Hề Lão, hắn nhớ kỹ Hề Lão nói qua, ông ngoại hắn đã sớm tiến vào Thần Chi Kiếp Địa.
- Ta cũng bị lừa, tất cả những thứ này đều là Sở Lăng Tiêu nói cho ta biết, ngươi cũng biết rõ thân thể ta có vấn đề. Lúc trước rời đi, ba mươi, bốn mươi năm sau mới qua Sở gia một lần, gặp ông ngoại ngươi.
Lúc ấy ông ngoại ngươi nói cho ta biết chuẩn bị tiến về Thần Chi Kiếp Địa, ta cho là hắn không qua bao lâu liền đi, không nghĩ tới hắn đến hơn hai mươi năm trước mới bị súc sinh này đẩy vào Thần Kiếp Chi Địa.
Hề Lão nhìn ra Tiêu Phàm nghi hoặc, giải thích nói.
Giờ phút này hắn cũng phẫn nộ không thôi, ba mươi, bốn mươi năm trước, Hề Lão vì đi luyện dược, cố ý tới tìm ông ngoại Tiêu Phàm.
Mặc dù Hề Lão là sư tôn ông ngoại Tiêu Phàm, nhưng về luyện dược, Hề Lão ngược lại không bằng ông ngoại Tiêu Phàm, về sau Hề Lão an tâm tu luyện luyện dược, hơn hai mươi năm trước lần nữa trở lại Sở gia.
Cũng chính là lúc đó, Hề Lão lại phát hiện Sở Lăng Tiêu đã trở thành Sở gia gia chủ, xem ở trên mặt mũi ông ngoại Tiêu Phàm, hắn cùng Sở Lăng Tiêu tiếp xúc mới nhiều một chút.
Những năm gần đây, Hề Lão cũng đã tới Sở gia Cổ Thành, nhưng mà lúc này hắn mới phát hiện, bản thân lại bị Sở Lăng Tiêu lừa gạt.
Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, hắn không nghĩ tới Sở Lăng Tiêu liền dưỡng phụ sắp chết đều không buông tha, người như vậy đơn giản đều không bằng cầm thú.
Bất quá hắn cưỡng ép bình tĩnh xuống, sau đó lấy ra tử sắc ngọc bội, lại nói:
- Mẹ, tử sắc ngọc bội lại là xảy ra chuyện gì?
Nhìn tử sắc ngọc bội trong tay Tiêu Phàm, con ngươi Sở Lăng Vi lại biến âm trầm:
- Tử sắc ngọc bội là thời khắc ông ngoại ngươi sắp chết cho ta, về sau chẳng biết tại sao bị Sở Lăng Tiêu biết được, hắn liền yêu cầu ta đưa, ta mượn cớ kéo dài mấy tháng, sau đó liền rời đi Sở gia Cổ Thành, lúc ấy ta chỉ là Chiến Đế cảnh cho nên hắn không đem ta đặt ở trong lòng.
Ngừng lại, Sở Lăng Vi lại nói:
- Ngọc bội kia có hai cái tác dụng, một là gia cố phong ấn cấm địa, tác dụng thứ hai lại quan hệ một cái bí bảo, so với đột phá Chiến Thần còn lớn hơn!
- Thực sự là trò cười, nếu như ngọc bội nát này quan hệ đột phá Chiến Thần, gia gia tại sao không cần? Quả thực là trăm ngàn chỗ hở!
Sở Vân Phi cười lạnh nói.
Người Sở gia khác cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, đột phá Chiến Thần đã đủ để dụ hoặc Chiến Thánh cảnh cùng với bất luận kẻ nào phía dưới, đổi lại là bọn hắn là ngăn cản không được dụ hoặc này.
- Nếu như đột phá Chiến Thần, mấy chục tỷ sinh mệnh Sở gia đều sẽ tử vong, các ngươi lựa chọn cái nào?
Sở Lăng Tiêu hờ hững liếc nhìn lấy các vị Trưởng Lão Sở gia.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trầm mặc, ngọc bội kia có lẽ quả thật có thể để cho người ta được đột phá Chiến Thần cảnh, nhưng vẫn như cũ chỉ là khả năng mà thôi.
Một loại khả năng mà thôi, lại làm sao có thể cùng mấy chục tỷ sinh mệnh Sở gia so sánh?
Các Đại Trưởng Lão mặc dù không biết Phong Ấn Chi Địa có cái gì, nhưng Sở gia một mực có một cái tổ huấn, bọn hắn đều rất rõ ràng, chính là một khi Phong Ấn Chi Địa phá vỡ, cũng chính là thời điểm Cổ Địa Sở gia diệt vong.
- Cái này lựa chọn đối với người Sở gia ta tới nói cũng không khó, đều sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước, nhưng đối với một kẻ không phải người Sở gia mà nói, các ngươi nói hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.