Chương trước
Chương sau
- Vạn Thánh Dược Điển? Phong ấn cùng Vạn Thánh Dược Điển có quan hệ gì?
Hề Lão cau mày một cái, nghi hoặc nhìn Sở Lăng Tiêu, trong lòng có loại dự cảm bất an.
Sở Lăng Tiêu hơi hơi chần chờ, nói:
- Hai mươi năm trước chúng ta thử qua một lần, để người tham gia Vạn Thánh Dược Điển hướng Phong Ấn Chi Địa, thiếu chút nữa thì thành công.
- Thiếu chút nữa thì thành công? Ngươi chẳng lẽ không biết tiến vào Phong Ấn Chi Địa sẽ tiêu hao huyết khí và tuổi thọ một người sao? Tuy có thể ngăn cản huyết vụ nhưng nếu như chết ở không gian phong ấn, đó là tổn thất của Chiến Hồn Đại Lục!
Sắc mặt Hề Lão vô cùng phẫn nộ.
Hắn rất rõ ràng Phong Ấn Chi Địa là cái gì, năm đó hắn đi vào, hơn nữa còn thành công, bằng không Sở Lăng Tiêu cũng không có khả năng tôn kính Hề Lão như vậy.
- Chúng ta cũng không phải không có cách nào, nếu như không phong ấn được, huyết vụ khuếch tán, Cổ Thành Sở gia đều phải xui xẻo.
Sở Lăng Tiêu cười khổ một tiếng.
Nếu như người khác dám ở trước mặt hắn kêu la om sòm, đoán chừng hắn đã sớm bão nổi, mặc dù Hề Lão chỉ là Chiến Đế đỉnh phong nhưng Sở Lăng Tiêu vẫn không dám ở trước mặt hắn làm càn.
- Không có cách nào? Không phải còn có khối ngọc bội kia sao? Nắm giữ khối ngọc bội kia, Sở gia đều có thể thở một hơi, kiên trì thời gian một trăm năm hẳn không có vấn đề.
Nói đến cùng, Sở gia vẫn quá mức tự tư, tình nguyện hi sinh tính mệnh người khác đến thành toàn Sở gia, cũng không muốn hy sinh mảnh Cổ Địa này. Chiến Hồn Đại Lục lớn như vậy, chẳng lẽ còn không có đất cho Sở gia ngươi dung thân sao?
Hề Lão càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ.
Cũng khó trách Hề Lão tức giận như thế, mệnh tu sĩ khác liền không phải mệnh, để bọn hắn đi chịu chết? Chỉ có tính mệnh người Sở gia ngươi đáng tiền sao?
Sở Lăng Tiêu cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hề Lão, trên người Hề Lão phát ra khí thế như có như không, liền hắn đều thở không được.
Trên đời này, người có thể quát lớn Sở Lăng Tiêu có thể đếm trên đầu ngón tay, Hề Lão tuyệt đối xem như một người trong đó, dù hắn chỉ là Chiến Đế cảnh đỉnh phong.
- Sư tổ, không phải ta không nỡ, mà là khối ngọc bội kia đã mất.
Sở Lăng Tiêu thở dài nói, bất quá ánh mắt có chút lấp lóe, chỉ là ẩn tàng rất tốt, Hề Lão cũng không có phát hiện.
- Mất, làm sao mất? Người khác không biết ngọc bội trọng yếu, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?
Hề Lão phẫn nộ nói, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.
- Là bị muội muội lấy mất, những năm này ta một mực tìm kiếm, đáng tiếc đều không tìm ra.
Sở Lăng Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Hề Lão con ngươi sâu thẳm vô cùng, hồi lâu mới bình tĩnh xuống, sau đó lại nói ra:
- Ngươi nói hai mươi năm trước kém chút thành công, là ai tiến vào bên trong, hiện tại người kia còn sống không?
- Nàng còn sống, hai mươi năm trước tiến vào bên trong chính là muội muội Sở Lăng Vi.
Sở Lăng Tiêu nói ra, con ngươi chỗ sâu lóe qua vẻ lạnh như băng.
Hề Lão cau mày, hắn nhất thời không biết mở miệng như thế nào, mất chìa khoá cùng mạo hiểm tiến vào Phong Ấn Chi Địa đều là cùng một người, hắn còn có thể nói cái gì?
Đây coi như là bản thân trả nợ sao? Một người có bao nhiêu huyết khí có thể tiêu hao? Có thể kiên trì 10 năm? Trăm năm?
- Mười năm trước nàng cũng đi vào một lần, nhưng đã khống chế không nổi huyết vụ khuếch tán, chỉ có thể giảm bớt tốc độ của nó, một tháng trước nàng lại tiến vào bên trong, đến hiện tại cũng không có đi ra, ai.
Sở Lăng Tiêu thật sâu thở dài một hơi, như có chút không đành lòng.
Hắn dư quang nhìn chăm chú thần sắc Hề Lão, nhìn thấy trên mặt Hề Lão biến mất nộ ý, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Sở Lăng Tiêu còn có chút sự tình không nói ra, hai giới Vạn Thánh Dược Điển phía trước, tiến vào không gian phong ấn không chỉ có một mình Sở Lăng Vi, bất quá chỉ có một mình Sở Lăng Vi sống sót mà thôi.
Chỉ là vài lời đó, hắn tuyệt đối không dám nói cho Hề Lão, thậm chí hắn đều không dám để những người khác biết.
Nếu để cho người Chiến Hồn Đại Lục biết Sở gia hi sinh tính mệnh người khác để duy trì Sở gia, Sở gia chắc chắn sẽ bị mọi người quay lưng.
Đến thời điểm đấy, không chờ đến lúc Phong Ấn Chi Địa bị phá vỡ, những người khác đoán chừng đã tiêu diệt Sở gia.
- Nói đến cùng, ta cũng không cách nào trách cứ ai, cái này là sự tình Sở gia các ngươi.
Hề Lão lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ hi vọng người tiến vào Phong Ấn Chi Địa đều có thể đem nguy hiểm bên trong Phong Ấn Chi Địa nói cho bọn hắn, đồng thời hậu đãi người nhà bọn hắn.
- Sư tổ yên tâm, Sở Lăng Tiêu không phải như thế nào cũng sẽ không hèn hạ như thế.
Sở Lăng Tiêu không chút do dự nói, bất quá trong lòng lại khinh thường:
- Nếu như nói cho bọn hắn Phong Ấn Chi Địa nguy hiểm, lại có ai nguyện ý tiến vào đây?
Tu sĩ đều sợ chết, Sở Lăng Tiêu tự nhiên là sẽ không làm như thế, bằng không mà nói, đoán chừng Sở gia không cần chờ 20 năm, đoán chừng đã sớm diệt vong.
Nhìn thấy Hề Lão nộ ý biến mất, Sở Lăng Tiêu lại nói:
- Đối với sư tổ, ngươi vừa nói Kiếm Hồng Trần có thể ngăn cản nguy cơ lần này?
- Có lẽ vậy, việc này ta sẽ nói với hắn, nhưng các ngươi không thể ép buộc hắn, bằng không mà nói, không cần ta xuất thủ cũng sẽ có người diệt Sở gia.
Hề Lão tàn khốc nói.
Sở Lăng Tiêu nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng kinh nghi chưa chắc, chẳng lẽ Kiếm Hồng Trần còn có lai lịch lớn hay sao?
Đừng nhìn Hề Lão hiện tại chỉ là Chiến Đế cảnh, nhưng Sở Lăng Tiêu rất rõ ràng, thật muốn liều mạng mà nói, cho dù là mấy người như hắn đoán chừng cũng không phải đối thủ Hề Lão.
Chỉ là hắn cũng không biết, tại sao năm đó Hề Lão hắng hái mà bây giờ lại biến thành một Chiến Đế cảnh.
Sở Lăng Tiêu bây giờ trong đầu còn rõ ràng lạc ấn câu nói phụ thân hắn năm đó lưu lại:
- Sư tổ ngươi, hắn là một trong mấy người trên đời này có thể tiếp cận cảnh giới trong truyền thuyết.
Cảnh giới trong truyền thuyết, Sở Lăng Tiêu rất rõ ràng đó là Chiến Thần cảnh.
- Vâng, sư tổ.
Sở Lăng Tiêu gật gật đầu nói.
- Nếu như đến vạn bất đắc dĩ, coi như liều cái mạng già này, ta cũng sẽ không mặc kệ.
Hề Lão thở dài một hơi, sau đó khoát tay một cái nói:
- Tốt, ngươi trở về đi, ta cũng nên đi.
- Sư tổ bảo trọng.
Sở Lăng Tiêu cung kính thi lễ, sau đó liền tại chỗ biến mất.
Hề Lão híp hai mắt, thật sâu nhìn phương hướng Sở Lăng Tiêu rời đi:
- Ta đã già, nhưng ta đây mắt còn không có mù, tâm cũng coi như trong suốt, Vạn Thánh Dược Điển có lẽ cũng không còn thuần túy như vậy.
Nói xong câu này, Hề Lão cũng biến mất ở trong mây.
Lại nói lúc Tiêu Phàm rời đi, cũng không có trở về Thiên Thánh Lâu, hắn một mình một người đi trên đường, lúc này Sở Vân Bắc cùng Dịch Bằng bọn hắn rất nhanh liền đuổi theo.
- Ta nói Kiếm huynh, ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì.
Sở Vân Bắc đối với Tiêu Phàm vẫn còn có chút kiêng kị, mấy canh giờ tiếp theo, hắn cũng khôi phục thương thế.
- Ngươi không sợ người khác nhìn thấy ta cùng ngươi cùng một chỗ?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Bắc nói.
- Bọn họ là bọn họ, ta là ta.
Sở Vân Bắc không chút do dự nói ra, bất quá biểu lộ lại bán đứng hắn.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, hắn phát hiện Sở Vân Bắc biến hóa thật đúng là không phải lớn bình thường, lại không còn kiêu ngạo như trước đó.
- Tốt, ngươi có thể không cần cùng ta ở cùng một chỗ, nhưng ngươi nên biết rõ ta hiện tại muốn làm gì.
Tiêu Phàm khoát tay một cái nói.
- Yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng cho ngươi.
Sở Vân Bắc vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm nói, nói thực, hắn bây giờ còn thật không dám cùng Tiêu Phàm ở cùng một chỗ.
- Thiếu Chủ, Nhị Thiếu, nhiều người ở đây, ta xem vẫn là nên về nhà ta.
Dịch Bằng nhìn thấy hai người há miệng muốn nói, lại nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là kiêng kị cái gì.
- Ngươi có tiền đồ.
Sở Vân Bắc cười ha ha nói.
- Vậy liền đến nhà Dịch Bằng.
Tiêu Phàm không quan trọng, hắn hiện tại chỉ muốn cứu Sở Linh Nhi, cái khác cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.