Chương trước
Chương sau
Sở Vân Phi vừa dứt lời, hai người Tiêu Phàm cùng Sở Hinh đồng thời thu hồi tâm thần. Bị người hiểu lầm nhưng Tiêu Phàm cũng lười giải thích, đương nhiên cũng không cần đi giải thích.
Lúc trước Tiểu Ma Nữ không phải hiểu lầm hắn như thế này à, Tiêu Phàm cũng sớm đã quen, huống chi Sở Hinh không chút quan hệ nào.
Hồn Lực Sở Hinh thẩm thấu bao phủ những Dược Tài, bắt đầu phân biệt từng cái, trong tay cầm giấy bút nhanh chóng viết lên.
Ngay từ đầu còn tương đối thông thuận, những Dược Tài kia nhìn một chút liền có thể nhận ra, bất quá theo thời gian trôi qua tốc độ Sở Hinh ngày càng chậm xuống.
Mà Tiêu Phàm lại duy trì tốc độ đều đặn, tốc độ của hắn không nhanh nhưng cũng không chậm, bất quá so với Sở Hinh, Tiêu Phàm lại chậm không ít.
Lúc Sở Hinh kết thúc, Tiêu Phàm mới đi tới giữa, bất quá bộ dáng hắn hành tẩu hết sức cổ quái, không có cố ý đi xem một loại Dược Tài, vẻn vẹn quét mắt một vòng liền ghi lại ở trên giấy.
Không ít người nhìn về phía Tiêu Phàm lộ ra vẻ khinh bỉ, tốc độ như vậy, coi như Sở Hinh xuất ra một nửa, Tiêu Phàm cũng không thể thắng được.
Nhìn thấy Tiêu Phàm tốc độ chậm như thế, trong mắt Sở Hinh cũng lộ ra một tia khinh thường, bất quá nàng rất nhanh liền tiếp tục đắm chìm trong việc phân biệt Dược Tài.
1000 loại Dược Tài chia làm thành 10 hàng, mỗi một hàng đều có 100 loại, muốn trong vòng nửa canh giờ đem 1000 loại Dược Tài phân biệt cũng không dễ dàng gì.
Lúc Sở Hinh chuyển hướng hàng thứ ba, Tiêu Phàm đột nhiên nhảy qua hàng thứ hai, trực tiếp xuất hiện ở giữa hàng thứ ba cùng hàng thứ tư, bắt đầu tiếp tục phân biệt.
- Hừ, quả nhiên là một đăng đồ tử, cho là đi theo bản tiểu thư, bản tiểu thư liền sẽ liếc ngươi nhiều thêm ư!
Sở Hinh thấp giọng phẫn nộ quát.
- Đi theo ngươi?
Tiêu Phàm kinh ngạc, thiên tài Luyện Dược Sư Sở Hinh này thật đúng là không phải tự luyến bình thường, hắn cũng lười giải thích, tiếp tục tiến lên.
Tiêu Phàm không giảm tốc độ, mà tốc độ Sở Hinh lại rõ ràng chậm xuống, đương nhiên cũng nhanh hơn Tiêu Phàm một phần ba.
Theo thời gian trôi qua, đám người cũng khẩn trương lên, một phần tư canh giờ rất nhanh đã qua, Sở Hinh cũng đã đi đến hàng thứ sáu. Nếu tốc độ cứ như vậy, nàng thật có khả năng trong vòng nửa canh giờ hoàn thành phân biệt 1000 loại Dược Tài.
Mà Tiêu Phàm lại trực tiếp nhảy qua hàng thứ hai, hàng thứ tư, trực tiếp xuất hiện ở giữa hàng thứ năm và hàng thứ sáu.
Mọi người không hiểu cử động của Tiêu Phàm, không biết hắn đang chơi đùa cái gì, bất quá đại bộ phận cho rằng Tiêu Phàm chỉ phân biệt ra một nửa bỏ một nửa.
- Còn thời gian một chén trà cuối cùng.
Sở Vân Phi nhìn thời gian một chút, lớn tiếng nhắc nhở hai người.
- Ha ha, Sở Hinh tiểu thư đã phân biệt ra hơn 700 loại, tiểu tử kia phân biệt một hàng lại nhảy qua một hàng, hiện tại có vẻ như mới hơn 400 loại, lần này chúng ta thắng chắc!
- Chỉ cần thêm ván tiếp theo chúng ta liền thắng, ta ngược lại rất chờ mong hắn quỳ gối trước mặt Thiên Thánh Lâu, hô to ta sai.
- Ai bảo hắn phách lối như thế, nếu ta là Sở Đại Thiếu đã trực tiếp làm thịt hắn, chỗ nào cùng hắn lãng phí thời gian dài như vậy.
Rất nhiều người đã cao hứng bừng bừng kêu lên, thân làm người Cổ Thành Sở gia, nội tâm bọn hắn có một phần kiêu ngạo người Cổ Thành, không cho phép kẻ ngoại lai chà đạp.
Đáng tiếc, bọn hắn không biết, Sở Vân Phi kiêu ngạo không biết so với bọn hắn mạnh gấp bao nhiêu lần, hắn rất muốn giết Tiêu Phàm nhưng hắn càng muốn quang minh chính đại đánh bại Tiêu Phàm.
Vô luận là thực lực hay là luyện dược, hắn muốn để thế nhân biết rõ, người dám vũ nhục Cổ Thành Sở gia đều phải thua.
Cho nên, Sở Vân Phi sẽ không dễ dàng giết chết Tiêu Phàm, coi như giết chết Tiêu Phàm cũng phải chờ Tiêu Phàm thua, Sở Vân Phi không biết là trong lòng hắn đã coi Tiêu Phàm là một đối thủ.
- Nhị Thiếu, thiếu chủ thật sẽ thua?
Sắc mặt Dịch Bằng có chút tái nhợt, nếu như Tiêu Phàm thua, đến thời điểm tra được Dịch Bằng hắn, hắn và gia tộc của hắn cũng chịu xui xẻo.
Mặc dù thực lực Tiêu Phàm mang cho hắn rất nhiều chấn kinh, nhưng hắn chưa bao giờ thấy trình độ Tiêu Phàm luyện dược a.
- Ta làm sao biết được.
Sở Vân Bắc lắc đầu, sắc mặt cũng không phải rất dễ nhìn, hắn chỉ biết Tiêu Phàm là một Bát Phẩm Trung Cấp Luyện Dược Sư, nhưng Sở Hinh có thể là Bát Phẩm đỉnh cấp, thậm chí Cửu Phẩm, hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Tiêu Phàm thua, nếu như chỉ là quỳ thì cũng không sao cả, lấy hiểu biết về Sở Vân Phi, đến thời điểm đó nhất định sẽ giết chết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vừa chết, Chủng Ma Chi Thuật bên trong hắn còn có thể sống sao?
- Đã đến giờ.
Đột nhiên, thanh âm Sở Vân Phi hét to vang lên, trên mặt hiện lên ý cười nhạt.
- Vừa kịp!
Bút trong tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng dừng lại, cũng buông lỏng một hơi, nhìn kỹ trên trán Tiêu Phàm cũng chảy ra không ít mồ hôi.
- Vừa kịp? Vừa kịp phân biệt 500 loại?
Tu sĩ Cổ Thành Sở gia cách đó khá gần châm chọc nói, bọn hắn nhìn đến ván này bọn hắn đã thắng.
Giờ phút này bọn hắn chỉ muốn đánh bại Tiêu Phàm, lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu như bọn hắn thua thì mất mặt sẽ là cả tòa Cổ Thành Sở gia!
- Sở Hinh, Kiếm Hồng Trần, mấy vị này là mấy vị Trưởng Lão ta mời đến từ Thần Dược Các, bọn hắn cũng đã phân biệt ra 1000 loại Dược Tài, đem đáp án các ngươi giao lên.
Sở Vân Phi hài lòng nhìn Sở Hinh một cái.
- Ta hết thảy phân biệt được 816 loại Dược Tài.
Sở Hinh nghiễm nhiên cười một tiếng, vội vàng đem đáp án trong tay đưa cho Sở Vân Phi.
- Rất tốt.
Sở Vân Phi mị mị hai mắt, lúc tiếp nhận đáp án còn nhẹ chạm tay Sở Hinh một cái.
- Đa tạ Đại Thiếu khích lệ.
Sở Hinh khẽ khom người, nàng như thế nào không biết ý tứ trong lòng Sở Vân Phi đây, nếu như có thể được Sở Vân Phi ưu ái, địa vị nàng tự nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên.
Đừng nhìn nàng bây giờ được Sở gia Tam Trưởng Lão thu làm đệ tử, nhưng địa vị tại Sở gia vẫn không thể so sánh cùng Sở Vân Phi, cho dù là sư tôn nàng cũng không bằng Sở Vân Phi.
Những Trưởng Lão Sở gia kia đoán chừng cũng chỉ có Đại Trưởng Lão dám không nhìn Sở Vân Phi, bởi vì Đại Trưởng Lão nắm trong tay Thần Dược Các, địa vị chỉ thấp hơn phụ thân Sở Lăng Tiêu hắn.
Về phần các Trưởng Lão khác, địa vị tối đa cũng cùng cấp với Sở Vân Phi hắn, cho nên cho dù là Nhị Trưởng Lão nhìn thấy Sở Vân Phi cũng phải khách khí, lại càng không cần phải nói Tam Trưởng Lão sư tôn Sở Hinh.
- Một đôi cẩu nam nữ.
Tiêu Phàm thầm mắng trong lòng, đối với hình ảnh Sở Hinh giảm bớt đi nhiều, hơn nữa hắn không nghĩ tới Sở Vân Phi lại còn là cao thủ tình trường.
- Kiếm Hồng Trần, đáp án ngươi đâu?
Sở Vân Phi thu liễm tâm thần, lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Không biết thiên tài ngươi phân biệt ra mấy loại.
- Không nhiều không ít, 1000 loại Dược Tài.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, tiện tay đem đáp án trong tay tùy ý ném cho Sở Vân Phi.
- 1000 loại, cũng không tệ.
Sở Vân Phi một mặt ông cụ non, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, nhưng mà lời nói chưa dứt thanh âm thì nụ cười đột nhiên trong nháy mắt ngưng kết lại, cả kinh kêu lên:
- 1000 loại, ngươi nói ngươi phân biệt ra 1000 loại?
- Chẳng lẽ không cho phân biệt 1000 loại sao?
Tiêu Phàm ý vị thâm trường cười nói, có thể đem người Sở gia giẫm ở dưới chân, Tiêu Phàm hết sức kích động.
- Ách...
Sở Vân Phi sặc đến không nhẹ, đành phải nhìn về phía lít nha lít nhít đáp án trong tay, run giọng nói:
- Thực sự là 1000 loại, ngươi vậy mà phân biệt ra toàn bộ!
- Cái gì, 1000 loại? Làm sao có thể!
Đám người lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng bỗng nhiên rung động, còn coi là bản thân nghe lầm.
Tiêu Phàm thần sắc đạm nhiên như gió, mà rất nhiều người Cổ Thành Sở gia cảm giác nóng bỏng, đáp án của Tiêu Phàm tựa như một bàn tay hung hăng quất vào mặt bọn hắn.
1000 loại Dược Tài a, làm sao có thể trong vòng nửa canh giờ phân biệt ra toàn bộ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.