Chương trước
Chương sau
Biến ảo?
Đám người nghe vậy, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, nếu quả thật như Mộ Dung Dạ nói, vậy Thực Cốt Trùng này cũng quá đáng sợ, nuốt một ngụm huyết nhục của tu sĩ liền có thể biến ảo thành bộ dáng tu sĩ đó.
Đừng nhìn loại năng lực này cũng không phải là giỏi lắm, nhưng mà nếu như Thực Cốt Trùng biến ảo thành bộ dáng một người trong số bọn hắn, sau đó đánh lén bọn họ thì sao?
Đám người bởi vì nghĩ tới điểm này, cho nên mới kinh ngạc như thế.
- Dù bọn chúng biến ảo thành bộ dáng tu sĩ, thực lực cũng sẽ không giống tu sĩ như đúc chứ?
Ảnh Phong cau mày một cái.
- Cụ thể ta không biết, có điều có thể là giống nhau, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Cho nên chúng ta bất luận như thế nào, ít nhất cũng phải hai người, hoặc là ba người đi cùng nhau.
Mộ Dung Dạ lắc lắc đầu nói.
- Dạ Vương nói đúng, không được để ai đơn độc, chúng ta nhất định phải giữ vững khoảng cách nhất định, mọi người có ý kiến hay không.
Huyết Vô Tuyệt nói.
- Không ý kiến.
- Ta cũng không.
Để cân nhắc an toàn cho mọi người, tất nhiên không ai không nguyện ý, thật sự là năng lực Thực Cốt Trùng này quá quỷ dị.
Mấy người rất nhanh liền chia xong tổ, Mộ Dung Dạ cùng Lãnh Tiếu Nhận một tổ, Huyết Vô Tuyệt cùng Bắc Thần Phong một tổ, ba người Phong Lang, Ảnh Phong cùng Long Vũ một tổ.
Sau khi chia xong tổ, bảy người duy trì khoảng cách nhất định tiếp tục tiến lên, xương mục nát ngăn khuất trước mặt bọn họ ngày càng nhiều, không cẩn thận liền sẽ giẫm nát mấy bộ.
Bọn hắn thử ngự không phi hành, nhưng mà tiêu hao Hồn Lực quá lớn, hơn nữa qua một thời gian, thân thể bọn hắn cũng ngày càng lạnh, nhất định phải tiêu hao Hồn Lực chống lạnh.
Bất đắc dĩ, bọn hắn đành phải tiếp tục đi bộ.
- Oanh!
Cũng không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, như có người đang giao thủ, chỉ là mấy giây sau, thanh âm này lại nhanh chóng biến mất.
Lúc này, vài thân ảnh mơ hồ tiến vào tầm mắt bọn hắn, mấy người trong nháy mắt đề phòng tới cực điểm.
- Sát thủ Diêm La Phủ!
Huyết Vô Tuyệt lạnh rên một tiếng, không chút do dự xông lên, Huyết Lâu do Diêm La Phủ hủy diệt, hắn chính là hận thấu xương Diêm La Phủ.
Mộ Dung Dạ cũng không chút do dự xuất thủ, mặc dù hắn đã từng là một thành viên Diêm La Phủ, nhưng gia tộc Mộ Dung lại bị Diêm La Phủ hủy diệt, nói đến cùng, Diêm La Phủ cũng là kẻ địch của Mộ Dung Dạ.
Phốc xuy một tiếng, Huyết Vô Tuyệt một kiếm trực tiếp trảm một người, có điều khiến hắn kinh hãi là thân thể người kia vậy mà hóa thành một bãi chất lỏng huy sái trời cao.
Huyết Vô Tuyệt thấy thế, không chút do dự hướng thối lui về phía sau, chất lỏng kia rơi trên mặt đất, phát ra tiếng xì xì.
- Là Thực Cốt Trùng biến ảo thành, mọi người cẩn thận!
Cách đó không xa Mộ Dung Dạ cũng giết một người, nhìn về bên Huyết Vô Tuyệt nhắc nhở.
- Đa tạ.
Huyết Vô Tuyệt gật đầu, khiến hắn kinh ngạc là người bị Thực Cốt Trùng vừa mới biến ảo kia vậy mà cũng là tu vi Chiến Đế cảnh hậu kỳ.
Rất có thể, tu sĩ bị Thực Cốt Trùng thôn phệ huyết nhục kia chính là Chiến Đế cảnh hậu kỳ. Nghĩ vậy, Huyết Vô Tuyệt đâu còn dám khinh thường Thực Cốt Trùng nữa.
Hô hô ~
Chỉ là lúc này, bốn phía lại có bóng đen lít nha lít nhít nhanh chóng tới gần, khí tức Chiến Đế cảnh tràn đầy quét sạch bốn phía, thần sắc bọn Huyết Vô Tuyệt cũng ngưng trọng lên.
Chẳng lẽ những người này đều là Thực Cốt Trùng biến ảo thành?
Nếu quả thật là như thế, vậy thì có chút đáng sợ, thôn phệ một ngụm huyết nhục liền có thể biến ảo thành một cường giả cùng giai, huyết nhục trên người một tu sĩ, vậy có thể chế tạo ra bao nhiêu cao thủ đây.
Đám người lúc này mới phát hiện, Vân Hải này thật đúng là quá đáng sợ, nơi này mặc dù không có Hồn Thú Cao Giai cùng sinh mệnh khác, nhưng mà Thực Cốt Trùng này liền có thể khiến tất cả mọi người lĩnh đủ.
- Mọi người cẩn thận, tốc chiến tốc thắng.
Huyết Vô Tuyệt hét lớn, hắn và Bắc Thần Phong hai người đại khai sát giới, dựa theo ước định trước đó, hai người luôn để ý đến đối phương, không dám cách quá xa.
Tương tự, Mộ Dung Dạ cùng Lãnh Tiếu Nhận cũng tựa vào cùng một chỗ, sương mù mờ mịt bốn phía chậm rãi biến mất theo bọn hắn chiến đấu, mấy chục trượng xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng.
- Ảnh Phong, Long Vũ đâu?
Đột nhiên, thanh âm Phong Lang vang lên.
- Vừa rồi không phải cùng một chỗ với ngươi sao?
Ảnh Phong chém giết một người, xuất hiện bên người Phong Lang, thần sắc cứng lại.
- Ta thấy nàng đi về hướng bên ngươi, thời gian có vài phút, sao đã không thấy đâu nữa?
Sắc mặt Phong Lang có chút khó coi, người khác không nói, riêng Long Vũ đã cứu tính mệnh Tiêu Phàm, đủ cho bọn hắn dùng tính mệnh để bảo hộ.
Nhưng mà hiện tại, Long Vũ không thấy đâu, điều này khiến trong lòng bọn hắn làm sao dễ chịu, nếu như Long Vũ xảy ra chuyện gì, bọn hắn cả đời đều sẽ tự trách.
- Bất luận thế nào cũng phải tìm được nàng.
Ảnh Phong hối hận vô cùng, trong mắt lấp lóe tia sát quang, đột nhiên nhào về phía một đạo hắc ảnh trong đó.
Muốn tìm Long Vũ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết hết những phiền toái này.
...
Bên ngoài Hồn Giới trong biển dung nham, huyết nhục trên người Tiêu Phàm đã rất nhanh phục hồi như cũ, mặc dù Vô Tận Chi Hỏa không ngừng ngăn cản huyết nhục hắn trọng sinh, nhưng Bất Hủ Ý Chí của Tiêu Phàm lại cực kỳ cường đại.
Nhìn Vô Tận Chi Hỏa bốn phía, trên mặt Tiêu Phàm lại không lộ vẻ sợ hãi, ngược lại lộ ra một tia hài lòng, Vô Tận Chi Hỏa tràn vào cơ thể hắn ngày càng nhiều.
Nhưng mà đều không ngoại lệ, phàm là Vô Tận Chi Hỏa tràn vào cơ thể hắn, tất cả đều không có động tĩnh gì, tựa như quỷ dị biến mất.
Có điều, Tiêu Phàm lại rõ ràng cảm nhận được thân thể bản thân đang biến hóa, tại vị trí đan điền của hắn, lại mở ra một không gian lớn, tất cả Vô Tận Chi Hỏa đều tràn vào trong khoảng không gian này.
Tiêu Phàm rất muốn biết tình huống bên trong không gian kia, nhưng mà hắn lại không cảm ứng được gì, chỉ biết rõ Tỏa Hồn Châu, Vô Tận Chiến Hồn cùng Đá trắng, thậm chí U Linh Chiến Hồn, đều ở trong vùng không gian kia.
- Chẳng lẽ Hồn Hải sắp phục hồi như cũ?
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, việc này hắn biết rõ không vội vàng được, hiện tại quan trọng nhất là trọng sinh huyết nhục.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm khôi phục suy nghĩ, cứ như thế qua thời gian nửa ngày, trên người Tiêu Phàm đột nhiên tách ra hừng hực huyết sắc quang mang.
Một vầng sáng huyết sắc lượn lờ quanh thân hắn, ngăn cản Vô Tận Chi Hỏa bốn phía ở bên ngoài.
- Rốt cục thành công!
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra nụ cười xán lạn, cảm nhận được thân thể biến hóa, Tiêu Phàm kinh hãi không thôi.
Bởi vì hắn phát hiện, thân thể của mình so với lúc trước còn cường đại hơn nhiều, kinh mạch cũng mở rộng gấp bội.
Với sức mạnh thân thể hiện tại, Tiêu Phàm tự tin, hai tay cũng có thể tuỳ ý bẻ gãy Cửu Phẩm Hồn Binh, thậm chí, năng lực hắn khôi phục cũng cường đại quá nhiều so với trước, cho dù Bất Diệt Kim Thân cũng không thể so sánh cùng hiện tại.
- Đây chẳng lẽ là Tu La Thần Thể trong truyền thuyết?
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt hắn cũng chỉ có Tu La Thần Thể trong truyền thuyết mới có thể cường đại như thế.
Đột nhiên, bên ngoài thân hắn huyết sắc quang mang trong nháy mắt thu lại, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, toàn thân hắn non nớt vô cùng, da thịt tựa như đứa trẻ mới sinh, trơn mềm tới cực điểm.
Tiêu Phàm cảm giác bản thân trở lại thời trẻ con, có điều, lực lượng trong cơ thể hắn lại vô cùng đáng sợ, so với Chân Long còn đáng sợ hơn.
- Bằng vào lực lượng hiện tại của
ta, cho dù không có Hồn Lực, đoán chừng cũng có thể tay không xé nát Chiến Thánh cảnh sơ kỳ.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
- Ô ô ~
Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, Vô Tận Chi Hỏa bốn phía đột nhiên biến cuồng bạo vô cùng, phát ra tiếng hét giận dữ đáng sợ, đánh tới về hướng Tiêu Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.