Chương trước
Chương sau
Nhiệt độ đáng sợ thiêu đốt lấy thân thể Tiêu Phàm, nếu như không phải nhục thân hắn thập phần cường đại, hơn nữa năng lực khôi phục cực kỳ cường hãn, đoán chừng đã sớm cái gì đều không còn sót lại.
Nhưng năng lực thân thể khôi phục vẫn không thể so sánh với năng lực dung nham phá hoại.
Tiêu Phàm cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của mình trôi qua, nhất là loại năng lượng đặc thù trong huyết mạch đang cấp tốc giảm bớt.
Như thế, năng lực khôi phục của Tiêu Phàm sớm muộn sẽ yếu, đến thời điểm hắn hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Xông lên, đó là việc không có khả năng, ở nơi này hao tổn, vậy cũng càng không có khả năng, đây không phải tính cách Tiêu Phàm, hắn không phải một người chờ chết.
Mặc dù Tiêu Phàm trước mặt Quỷ Môn Quan qua lại nhiều lần, cũng coi là người chết mấy lần, đối với tử vong, Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Nhưng cũng chính là bởi vì Tiêu Phàm cơ hồ chết qua mấy lần, hắn cũng càng thêm trân trọng sinh mệnh mình.
Có thể trong loại tình huống này bảo trì bình tĩnh cần có tố chất cực mạnh, chí ít, tu sĩ Chiến Đế cảnh không thể nào bình tĩnh được như thế.
- Ta nhớ phương hướng này là vị trí phương hướng Hồn Giới, có lẽ phía dưới cũng trong phạm vi Hồn Giới, ta từ nơi này có lẽ tiến vào được Tu La Bí Cảnh.
Tiêu Phàm hít sâu một cái.
Trải qua nhiều sự tình như vậy, trong lòng Tiêu Phàm rất cứng rắn, hắn cố nhịn lấy thống khổ trên người chậm rãi hướng về phía trước bơi đi.
Thẳng đến hiện tại, Tiêu Phàm mới ý thức được tầm quan trọng của Hồn Lực, nhục thân cường đại đương nhiên có chỗ tốt, nhưng rất nhiều thời điểm bị hạn chế.
Cũng tỷ như không thể phi hành, làm hắn ăn thua thiệt không ít, ngoài ra còn có không cách nào mở ra Hồn Giới, cũng là một sự tình thập phần phiền muộn.
Xì xì ~
Thân thể Tiêu Phàm một lần lại một lần bị đốt cháy hầu như không còn, trong huyết mạch loại năng lượng khôi phục cũng nhanh chóng giảm bớt, thân thể nhiều chỗ đã lộ ra bạch cốt.
Hắn không phát hiện là phía trên bạch cốt có một tầng năng lượng nhàn nhạt màu trắng vờn quanh, đem dung nham ngăn cản bên ngoài.
Theo thời gian trôi qua, huyết khí Tiêu Phàm càng ngày càng suy yếu, loại đau đớn đã làm thân thể hắn chết lặng, hắn ra sức du động, trong lòng còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
Chỉ là theo thời gian tiếp tục trôi qua, Tiêu Phàm phát hiện phán đoán của hắn sai lầm, mà phán đoán sai lầm là thập phần trí mạng. Biển dung nham chính là biển dung nham, phía dưới cái gì cũng không có, căn bản không tồn tại Tu La Bí Cảnh Hồn Giới.
Nếu như là trước đó, hắn bơi ra biển dung nham có lẽ còn có cơ hội, nhưng hiện tại, nếu như lại ra ngoài, tuyệt đối trốn không được độc thủ Diêm La Phủ.
Tiêu Phàm cũng không biết bơi bao xa, hắn hiện tại mí mắt trầm trọng tới cực điểm, thỉnh thoảng sụp xuống dưới, hắn cảm giác bản thân mệt mỏi quá, chỉ muốn mặc kệ, ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng Tiêu Phàm rất rõ ràng, một khi bản thân nhắm hai mắt, liền mãi mãi cũng không cách nào tỉnh lại.
Hắn ra sức bơi, giãy dụa, đáng tiếc giãy dụa cũng không hữu dụng?
Không có!
Nếu có Hồn Lực, Tiêu Phàm ngược lại không sợ hỏa diễm cực nóng, Vô Tận Chiến Hồn vốn là Vô Tận Chi Hỏa cực kỳ cường đại, cho dù so ra kém biển dung nham nhưng kém không nhiều.
- Ta nhất định không thể chết ở chỗ này.
Trong lòng Tiêu Phàm động viên bản thân, thế nhưng hắn phát hiện bản thân không có khí lực, loại năng lượng khôi phục kỳ lạ trong huyết mạch cũng biến mất không còn một mảnh.
Tiêu Phàm chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày sẽ chết ở chỗ này.
Hắn rất muốn tiếp tục kiên trì nhưng mà thân thể đã không nghe hắn sai khiến, hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, ngay sau đó, dung nham kim sắc triệt để bao phủ hắn.
Tiêu Phàm bên ngoài huyết nhục đột nhiên biến mất hầu như không còn, bất quá quỷ dị là xương cốt lại không bị dung nham phá hủy, ngược lại vô cùng thánh khiết, tản ra huỳnh quang yếu ớt.
Bên trong xương còn có một đoàn Kim Sắc Hỏa Diễm, Kim Sắc Hỏa Diễm tựa như tùy thời muốn dập tắt.
- Như vậy đã từ bỏ?
Lúc Tiêu Phàm nhắm lại hai mắt một khắc này, một đạo thanh âm quanh quẩn trong đầu hắn, Tiêu Phàm rất muốn mở hai mắt, nhưng hắn phát hiện bản thân căn bản làm không được.
- Không có Hồn Hải cũng liền không cách nào sử dụng Hồn Lực, vô luận ta giãy giụa như thế nào cũng vô pháp rời khỏi biển dung nham.
Tiêu Phàm cười khổ nói, hắn đã không ôm bất cứ hy vọng nào.
- Hồn Lực chỉ là lực lượng nguồn suối trong người mà thôi, cũng không có nghĩa là tất cả, Huyết Mạch, Ý Chí, những cái này đều là một cái lực lượng.
Thanh âm kia lại vang lên, thập phần phiêu miểu, dường như xuyên việt vạn cổ.
Nghe được câu này, Tiêu Phàm giống như có chỗ xúc động, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lại lắc đầu nói:
- Huyết Mạch cùng Ý Chí có thể có lực lượng gì, không phải đều là dựa vào Hồn Lực mới có thể phát huy ra uy lực sao?
- Xem ra ngươi còn không minh bạch cái gì là tu luyện chân chính.
Thanh âm phiêu miểu tiếp tục vang lên:
- Hồn Lực tất nhiên rất trọng yếu nhưng không phải vạn năng. Hồn Lực có thể làm cho Huyết Mạch cùng Chiến Hồn dung hợp sao? Hồn Lực có thể làm cho ngươi lĩnh ngộ Thế, lĩnh ngộ Ý sao? Hồn Lực có thể làm cho ngươi lĩnh ngộ Ý Chí sao?
Câu hỏi liên tiếp khiến trong lòng Tiêu Phàm bỗng nhiên lộp bộp, tu luyện tới bây giờ, hắn chính là dựa vào Hồn Lực nghiền ép tu sĩ cùng giai, thậm chí vượt giai chiến đấu.
Trường kỳ ỷ lại Hồn Lực bàng bạc cùng cường đại, hắn thậm chí quên Hồn Lực có vẻ như cũng không phải là trọng yếu nhất.
Đúng như thanh âm kia nói, đột phá Chiến Vương, Chiến Hoàng cùng Chiến Đế, cần lĩnh ngộ Thế, Ý cùng Ý Chí, việc này cũng không phải là Hồn Lực có thể làm đến, nói cách khác, Hồn Lực không phải vạn năng.
- Hiện tại ngươi rốt cục minh bạch? Ngươi biết tu giả quan trọng nhất là cái gì không?
Thanh âm lại quanh quẩn ở trong đầu hắn.
- Thứ qua trọng nhất đối với tu sĩ?
Tiêu Phàm chậm chạp nói, hắn có chút mê mang, tu giả trọng yếu nhất là cái gì đây?
Tình Cảm? Ý Chí? Thiên Phú?...
Nguyên một đám từ ngữ trong đầu Tiêu Phàm lấp lóe, cuối cùng hắn phát hiện những cái này đều không phải.
Người không có tình cảm có thể ngạo thế thương khung, bởi vì có tình cảm hay không không có quan hệ gì với tu luyện, Tu La không phải liền là không có tình cảm à, còn không phải cường đại như thế?
Đồng dạng, người không có Ý Chí kiên cường cũng có thật nhiều trở thành cường giả Chiến Đế cảnh, thậm chí cường giả Chiến Thánh cảnh, Ý Chí có vẻ như cũng không phải trọng yếu nhất.
Mà người không có thiên phú cũng có khả năng sáng tạo kỳ tích, tỉ như Chiến Hồn Biến Dị, loại sự tình này Tiêu Phàm tự thân liền trải qua rất nhiều.
Theo Tiêu Phàm, những thứ này đều không phải trọng yếu nhất, trong lúc nhất thời, Tiêu Phàm có chút mê mang.
- Chờ chút.
Đột nhiên Tiêu Phàm hít sâu một cái, tựa như nghĩ đến cái gì, trịnh trọng phun ra một câu: - Tâm! Tu Giả trọng yếu nhất là tâm bản thân!
Trong đầu hắn nhớ tới một câu, tâm lớn bao nhiêu, thế giới liền lớn bao nhiêu! Câu nói này càng thêm thích hợp với thế giới tu luyện tàn khốc.
- Không sai, tu sĩ trọng yếu nhất là tâm bản thân, Hồn Hải có thể không có, Hồn Lực có thể biến mất, những đồ vật này đều có thể bị người cướp đi, nhưng tâm là ngươi lĩnh ngộ, không ai cướp đi được.
Tỉ như Thế, tỉ như Ý, tỉ như Ý Chí, bọn chúng đều là do ngươi lĩnh ngộ, dù là không cần Hồn Lực, bọn chúng cũng trong lòng ngươi, chỉ là ngươi đem bọn nó quên lãng mà thôi, tỉnh dậy đi, ta tin tưởng ngươi có thể!
Thanh âm phiêu miểu đột nhiên giống như thần chung mộ cổ, vang vọng trong đầu Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, con ngươi trống rỗng chậm rãi biến thành hắc sắc.
Kim Sắc Hỏa Diễm bên trong xương sọ hấp hối đột nhiên điên cuồng phun, như là giang hà gầm hét, rất có mấy phần khí thế Liệt Hỏa Liệu Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.