Chương trước
Chương sau
Ngô gia Lão Tổ xuất hiện, trong nháy mắt khiến phòng nghị sự xao động bình tĩnh xuống, các Đại Trưởng Lão quỳ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Hai người các ngươi lưu lại, những người khác đều đi xuống đi.
Ngô gia Lão Tổ thản nhiên nói, thanh âm có chút khàn khàn.
Mặc dù nhìn qua đã gần đất xa trời nhưng không có một người dám khinh thường hắn, đây chính là một nhân vật hoá thạch sống, không biết sống bao nhiêu tuế nguyệt.
Ngô gia trên dưới, người biết rõ hắn tồn tại có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù là các Đại Trưởng Lão cũng chỉ là trên bức họa nhìn thấy, vốn cho là hắn đã hồn về Thiên Địa, nào sẽ nghĩ đến hắn sống sinh sinh đứng ở trước mặt bọn hắn.
Ngô gia đám người nháo nhào rời khỏi phòng nghị sự, mấy tức sau, trong phòng nghị sự chỉ còn lại Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão, hai người nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám nhấc.
Ngô gia Lão Tổ chưa mở miệng, ai cũng không dám nói chuyện, trong phòng nghị sự bầu không khí thập phần ngột ngạt.
- Bọn ngươi có biết tội?
Ngô gia Lão Tổ chậm rãi ngồi xuống, mắt thấy hai người, thập phần bình tĩnh nói.
- Lão Tổ, chúng ta biết tội!
Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão nào còn dám do dự, mặc kệ có tội hay không đều trước thừa nhận rồi nói, nếu để cho Lão Tổ khó chịu, không cần biết ngươi là cái gì Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, đều rút chức vị Trưởng Lão rồi nói.
Tại Ngô gia, địa vị Lão Tổ có thể so sánh cao hơn địa vị Gia Chủ rất nhiều, không có người nào dám ngỗ nghịch ý hắn, đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là thực lực Ngô gia Lão Tổ khiến Trưởng Lão bọn hắn nhìn theo bóng lưng.
- A? Nói một chút.
Ánh mắt Ngô gia Lão Tổ đục ngầu trong nháy mắt thanh minh, giống như hai thanh tuyệt thế thần kiếm sắc bén gác ở trên cổ hai người.
- Chúng ta không nên tranh chấp, mà nên trên dưới một lòng, nhất trí đối ngoại!
Đại Trưởng Lão vội vàng mở miệng nói.
- Đại Trưởng Lão nói rất đúng, Ngô gia nên một lòng đoàn kết.
Nhị Trưởng Lão gật gật đầu.
- Khó trách Ngô gia một ngày không bằng một ngày, có các ngươi như vậy, Ngô gia có thể cường thịnh mới là lạ!
Ngô gia Lão Tổ hung hăng đập một cái lên mặt bàn, lộ ra vẻ bi phẫn.
Lập tức chậm rãi đứng dậy, nói:
- Cự đại gia tộc, có thời điểm là chuyện tốt, chỉ có cạnh tranh mới có thể để cho gia tộc không ngừng cường thịnh, nhưng cũng phải thấy rõ ràng đại cục hiện tại như nào, các ngươi lại còn tranh luận vị trí gia chủ?
- Có phải chờ địch nhân giết đến tận Ngô gia phủ đệ, các ngươi mới chuẩn bị phản kháng hay không?
Nói đến đây, trên người Ngô gia Lão Tổ tỏa ra một cỗ uy áp ngập trời, Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão chỉ cảm thấy một tòa cự nhạc trấn áp bọn hắn, mồ hôi lạnh chảy dài.
Mấy tức sau, cỗ áp lực kia mới biến mất không thấy gì nữa, trong lòng Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão kinh hãi vô cùng:
- Đây chẳng lẽ là thực lực Chiến Thánh sao? Lão Tổ đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết?
Ngô gia Lão Tổ cũng không có quan tâm trong lòng hai người ý nghĩ, rất nhanh liền bình tĩnh xuống, hỏi:
- Các ngươi có biết Ngô Thánh Tri vì sao mà chết?
- Cụ thể chết như thế nào chúng ta không biết, bất quá hôm qua Lôi gia Lôi Cửu tới tìm gia chủ, nói với hắn một chút sự tình, sáng sớm hôm nay, gia chủ liền chọn lựa mười mấy người rời đi.
Nhị Trưởng Lão một hơi nói xong, sợ Ngô gia Lão Tổ sinh khí.
- Việc này có vẻ như cùng một kẻ gọi Tiêu Phàm từ bên ngoài đến có quan hệ, Lôi gia mấy ngày trước bị Tiêu Phàm bức tỏ rõ toàn thành, đoán chừng là không có ý tứ ra tay với Tiêu Phàm, cho nên lúc này mới mời gia chủ đi đối phó Tiêu Phàm.
Đại Trưởng Lão cùng Ngô Thánh Tri đi rất gần, ngược lại là biết rõ một chút sự tình.
Hắn đem quái sự mấy ngày nay đơn giản giảng thuật một lần, Ngô gia Lão Tổ tự nhiên một cái liền nghe minh bạch, nhíu mày nói:
- Kẻ ngoại lai? Có vẻ như lại đến Nam Vực Đại Bỉ rồi, dựa theo kinh nghiệm thường ngày, một kẻ ngoại lai tối đa cũng chỉ là Chiến Đế sơ kỳ mà thôi.
- Lão Tổ, Tiêu Phàm chính là Chiến Đế sơ kỳ.
Đại Trưởng Lão đầu như gà con ăn gạo.
- Hừ!
Ngô gia Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, như thiên lôi oanh minh, nói:
- Nếu như chỉ là Chiến Đế sơ kỳ, Lôi gia có thể bị hắn bức đến cấp độ như thế sao?
Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão trầm mặc không nói, Ngô gia Lão Tổ lại nói:
- Việc này các ngươi tạm thời không cần quản, coi như sự tình gì đều không phát sinh. Lôi gia muốn đem Ngô gia ta làm đao sử dụng, còn non lắm, còn dám nắm Ngô gia ta xuống nước, cũng đừng trách Ngô gia ta không khách khí. Năm đó có thể giúp Lôi gia hắn diệt Mộ Dung gia tộc, bây giờ cũng có thể làm cho Lôi gia bị hủy diệt!
Nói đến đây, khí thế trên người Ngô gia Lão Tổ tản ra ngút trời, Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão không dám nói câu nào, chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Một phương khác, bọn Tiêu Phàm đã trở lại tiểu viện, thời gian một nén nhang sau, Vô Song Thánh Thành mặc dù là một tòa thành trì, kỳ thật xưng là một mảnh Tiểu Thế Giới cũng không đủ.
Vẻn vẹn Hạ Trọng Thiên liền đạt mấy vạn dặm, mặc dù đại bộ phận địa phương đều bị khai phát ra lợi dụng, nhưng vẫn có không ít địa phương thập phần hoang vu, nơi đó Hồn Thú tung hoành, là nơi tu sĩ Thánh Thành lịch luyện tốt nhât.
Trên đường đi, Tiêu Phàm bọn hắn trầm mặc không nói, nhìn thấy chỗ ở bọn hắn đã bị hủy diệt, mấy người lại lần nữa tìm một gian khách sạn ở lại.
Liên tục đổi mấy địa phương khiến Tiêu Phàm trong lòng cũng thập phần khó chịu.
- Lão Tam, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Phàm trong phòng, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê tề tụ một đường, Bàn Tử mở miệng nói ra, Hồn Lực bao phủ cả tòa gian phòng.
- Hẳn là cường giả Chiến Thánh cảnh xuất thủ!
Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn về phía Vân Khê nói:
- Vân Khê, ngươi cũng không cần lo lắng, đối phương nếu bắt muội muội của ngươi, liền nói rõ không muốn giết nàng, an nguy nàng tạm thời cũng không có vấn đề, hơn nữa, Huyền Âm Tuyệt Mạch đã đánh vỡ, tính mệnh không lo.
Vân Khê nắm đấm nắm chặt, hai mắt đỏ bừng, những năm gần đây, hắn một mực cố gắng chỉ vì chữa cho tốt Vân Phán Nhi.
Lần này ngược lại tốt, Vân Phán Nhi Huyền Âm Tuyệt Mạch chữa khỏi rồi, nhưng người lại không thấy.
- Tiểu Muội, vô luận là ở đâu, ta đều sẽ tìm được ngươi!
Vân Khê nghiến răng nghiến lợi nói.
- Vân Khê, nói câu ngươi khả năng không thích.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói:
- Lấy thực lực ngươi hiện tại coi như tìm ra Vân Phán Nhi thì như thế nào? Có thể là đối thủ cường giả Chiến Thánh sao?
Sắc mặt Vân Khê tái nhợt, Tiêu Phàm nói không phải không có lý, bắt Vân Phán Nhi là cường giả Chiến Thánh, lấy thực lực hắn coi như tìm ra Vân Phán Nhi thì như thế nào?
- Nhiệm vụ ngươi hiện tại là cố gắng tu luyện, đủ mạnh, ai dám ngăn ngươi, trực tiếp giết không tha!
Tiêu Phàm đột nhiên sát khí nặng nề nói.
Trong đầu hắn hiện lên sự tình Tiểu Ma Nữ, nếu như hắn thực lực đủ mạnh, dù là Diệp Thệ Thủy ngăn cản thì như thế nào?
Cảm nhận được sát ý trên người Tiêu Phàm, Bàn Tử cũng đại khái biết rõ phát sinh cái gì, sau đó lại nhìn về phía Vân Khê, hắn biết Vân Khê cùng Tiêu Phàm là cùng một loại người, đều có mục tiêu bản thân cố gắng.
- Mục tiêu của ta là cái gì chứ?
Trong lòng Bàn Tử hỏi bản thân, ánh mắt hắn có chút mê mang.
Bất quá rất nhanh ánh mắt Bàn Tử lại trở nên thập phần kiên định, hắn còn nhớ kỹ dự tính ban đầu tự mình tiến tới nơi này, là trợ giúp Tiêu Phàm đón Tiểu Ma Nữ.
Hiện tại rốt cục đến Vô Song Thánh Thành, không đón Tiểu Ma Nữ quyết không bỏ qua.
- Công tử, cảm ơn ngươi, ta biết phải làm sao.
Con ngươi Vân Khê cũng biến thành bình tĩnh, tựa như biến thành một người khác.
Thấy cảnh này, ánh mắt Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất nhìn về phía Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn phát hiện Tiêu Phàm cũng trở nên có chút khác biệt.
Mặc dù hắn vẫn là Tiêu Phàm tùy tiện, tự tin, nhưng Tiêu Phàm hắn cũng là người đầy đủ khí chất lãnh đạo.
MinhLâm - Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.