Chương trước
Chương sau
- Đồ Lục!
Tiêu Phàm nào dám khinh thường Ngô Thánh Tri, Tu La Kiếm dùng hết toàn lực chém ra, Hồn Lực trong cơ thể hắn phun trào, Tu La Kiếm rạch ra một đường kiếm dài hơn chục trượng.
Kiếm khí hình xoắn ốc bắn ra, những nơi đi qua đều bị nghiền ép, đâm vào Long Hình Kiếm Khí của Ngô Thánh Tri.
Quỷ dị là, hai đạo kiếm khí vậy mà lại quấn lấy nhau, tạo ra lực xoắn đáng sợ, nhất thời không ai làm gì được ai.
- Tiểu tử, khó trách ngươi dám ngông cuồng như thế, thì ra là có chút bản lĩnh!
Ngô Thánh Tri sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Phàm, mũi kiếm của hắc kiếm trong tay hắn có kiếm khí ra vào.
Tiêu Phàm miệng thở dốc, trên trán chảy không ít mồ hôi, một kích vừa rồi mặc dù ngăn cản thành công Ngô Thánh Tri, nhưng cũng khiến hắn tiêu hao rất lớn.
Sức mạnh ý chí bộc phát của Tu La Huyết Mạch vô cùng cường đại, nhưng cũng là sức ép lớn đối với Tiêu Phàm.
Cứ như vậy, Tiêu Phàm căn bản không kiên trì được bao lâu, hắn cũng rốt cục cũng biết được cực hạn của bản thân, miễn cưỡng có thể ngăn cản công kích của Chiến Đế đỉnh phong, nhưng không đủ để giết chết Chiến Đế đỉnh phong.
Dù sao, cảnh giới chênh lệch như vậy, nhất là sự lĩnh ngộ sức mạnh thiên địa, hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
- Phải nghĩ cách rời khỏi khu vực này, nếu không có thể người bị giữ lại sẽ là mình, dù sao Ngô Thánh Tri cũng không nhìn ra thân phận của mình, chỉ cho là mình có được Tu La Điện bí kỹ mà thôi.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, cũng có chút lo lắng.
- Nếu như có thể nghĩ ra biên pháp khắc chế sức mạnh thiên địa, vậy Chiến Đế đỉnh phong cũng không phải quá đáng sợ.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật không ngừng thay đổi thân hình.
Dù vậy, thân thể hắn vẫn bị cương phong quét trúng, máu tươi trào ra.
- Ngô Thánh Tri, chết đi!
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy một đạo Kim Sắc chiến kích từ trên trời bổ xuống, trực tiếp xé rách phong bạo vây xung quanh, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt Tiêu Phàm.
Nhưng mà, trên mặt Tiêu Phàm cũng không hiện ra vẻ vui mừng, ngược lại lại lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì người kia không phải ai khác, chính là Bàn Tử vừa mới chạy tới.
Ngay sau đó, lại có hai thân ảnh rơi vào tầm mắt Tiêu Phàm, trừ Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê ra còn có thể là ai?
- Các ngươi sao lại tới đây?
Tiêu Phàm kêu lên, hắn sở dĩ kéo Ngô Thánh Tri đi, không phải là vì cho đám Bàn Tử cơ hội chạy trốn sao?
Bây giờ thì tốt rồi, ba người bọn họ chẳng những không chạy trốn, lại cùng tiến lên, những cố gắng trước đó của mình há không phải uổng phí sao?
Tiêu Phàm thu lại Tu La Thần Dực cùng Vô Tận Chiến Hồn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Thánh Tri.
- Ha ha, Tiêu Phàm, lần này ngươi chay đi, nếu ngươi chạy, ta liền giết ba người bọn họ!
Ngô Thánh Tri cười lớn, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kì ảo não.
Nếu như không phải Bàn Tử phá vỡ Phong Long của ông ta, Tiêu Phàm tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ, bây giờ thì hay rồi, Tiêu Phàm lúc nào cũng có thể chạy trốn.
- Huynh đệ thề sống chết, không thể sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Bàn Tử giọng nói âm vang, cầm Chiến Thiên Kích trong tay đứng bên người Tiêu Phàm:
- Từ hôm nay, vô luận đối thủ của đệ là ai, bên cạnh đệ đều sẽ có ta!
- Còn có ta!
Quan Tiểu Thất lách mình bay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Thánh Tri ở đối diện.
- Công tử.
Vân Khê cũng đi đến bên người Tiêu Phàm, tinh thần của hắn vẫn đắm chìm cảnh Bàn Tử phá vỡ Phong Long vừa rồi.
Biển lửa ngập trời kia, Huyết Sắc Cốt Sí kia, đều in hằn trong tâm trí của hắn, hắn phát hiện ra, thực lực của Tiêu Phàm còn cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
- Đã là huynh đệ tình thâm, vậy lão phu liền thành toàn cho các ngươi, Tiêu Phàm, ta sẽ giết chết từng người từng người một, để ngươi nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của từng huynh đệ của ngươi khi chết đi
Ngô Thánh Tri ngửa mặt lên trời cười to, nhe răng trợn mắt, vô cùng dữ tợn.
- Phá Hư Chỉ!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, Ngô Thánh Tri đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã ở gần Tiêu Phàm, một đạo hắc sắc lợi mang bắn về phía Hồn Hải của Tiêu Phàm.
Tốc độ nhanh chóng, vượt qua cả dự kiến của Tiêu Phàm, hắn nào có ngờ, Ngô Thánh Tri đường đường là Chiến Đế đỉnh phong, lại còn đánh lén bọn họ, quả thực là không biết xấu hổ.
Ngay cả Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất đều không kịp phản ứng, quả thật Ngô Thánh Tri tốc độ quá nhanh, hai người ánh mắt tối sầm, Kiếm Chỉ kia một khi bắn trúng Tiêu Phàm, nhất định sẽ bị tan xác.
- Tiệt Hồn!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng trắng lóe lên, chẳng biết từ lúc nào, Vân Khê đột nhiên chém ra một kiếm, đâm vào Kiếm Chỉ kia.
Phụt!
Kiếm Chỉ ẩn chứa Thiên Địa chi phong, tốc độ rất nhanh, trực tiếp xuyên thủng ngực của bóng người áo trắng kia, cùng lúc đó, một kiếm kia, cũng chém đứt một cánh tay của đối phương.
- Vân Khê!
Tiêu Phàm kêu to, con ngươi bỗng nhiên co lại, bóng trắng kia không phải ai khác, chính là Vân Khê.
Tiêu Phàm không ngờ tới, trong thời khắc mấu chốt này, lại là Vân Khê dùng tính mệnh của bản thân để cứu hắn một mạng.
Bỗng nhiên, huyết hải ngập trời từ trên người hắn phát ra, sát khí đáng sợ lan tràn, khí thế ngập trời, một kiếm phẫn nộ đánh về hướng Ngô Thánh Tri.
Ngô Thánh Tri bị chém đứt một tay, khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế, nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, hắn cũng không quản được sự đau đớn ở chỗ cánh tay, một cánh tay khác tung ra một chưởng.
Cuồng phong mãnh liệt càn quét tứ phương, một sự áp bách quét về phía Tiêu Phàm, cương phong mặc dù vô ảnh vô hình, nhưng sự sắc bén của nó, lại có thể so với tuyệt thế thần kiếm.
Tiêu Phàm quanh thân máu tươi bắn tung tóe, nhưng hắn vẫn không hề lùi lại, máu tươi nhuốm đỏ người hắn.
Ngô Thánh Tri trên mặt hiện lên một nụ cười, hắn thấy, Tiêu Phàm chết chỉ là vấn đề sớm muộn, cho dù đổ máu cũng khiến hắn chết.
Nhưng trong vòng nháy mắt, Tiêu Phàm thân ảnh không lùi mà còn tiến tới, mặc kệ cương phong bốn phía cuồng bạo thế nào, cũng không thể nào tới gần được hắn.
Nhìn kỹ, xung quanh người hắn, có từng đạo từng đạo kiếm khí huyền diệu vây quanh, quỹ tích kiếm khí vô cùng rườm rà, người bình thường căn bản nhìn hiểu được.
Nhưng đều có thể thấy được, kiếm khí kia tạo thành một đạo Kiếm Giới, đem Tiêu Phàm bảo vệ ở giữa, vậy dĩ nhiên Kiếm Giới cách trở phong cương đánh vào, giống như Tiêu Phàm hoàn toàn không tồn tại vậy.
- Vô Tình Nhất Kích!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, chỉ thấy Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở sau lưng Ngô Thánh Tri, sau lưng Tiêu Phàm, một đôi Huyết Sắc Cốt Sí nhỏ máu tươi.
Phốc một tiếng vang giòn, một đạo huyết kiếm xẹt qua cổ Ngô Thánh Tri, cho dù hắn che thế nào cũng không che hết được.
Ngô Thánh Tri kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, muốn nói mà không thể, chỉ có thể dùng ngón tay run rẩy chỉ Tiêu Phàm, ở ngực hắn có hai vết kiếm huyết sắc hình chữ thập giao nhau, từ từ hiện lên.
Tiêu Phàm thu lại Huyết Sắc Cốt Sí, nhìn Vân Khê nửa quỳ trong không khí, sắc mặt trắng bệch một cái, sát khí của hắn không hề che dấu bắn ra.
Tiêu Phàm cầm trong tay Tu La Kiếm đang nhỏ máu đi về hướng Ngô Thánh Tri, sát khí nặng nề nói:
- Sau này nếu ta luyện thành, không chỉ Ngô gia ngươi, còn có Lôi gia, ta đều sẽ nhổ tận gốc.
Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Phàm gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra, hai mắt hắn đỏ bừng.
Vốn dĩ hắn cũng không hận Ngô gia, dù sao Ngô gia cũng chỉ là gia tộc phụ thuộc Lôi gia, nếu như không phải Lôi gia sai sử, Ngô gia cũng sẽ không xuất thủ với hắn, kẻ cầm đầu chính là Lôi gia.
Nhưng mà hiện tại, Ngô Thánh Tri thiếu chút nữa giết chết Vân Khê, điều này Tiêu Phàm sao có thể chịu đựng được, ân tình này, Tiêu Phàm hắn không trả nổi.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm sát khí càng ngày càng đậm!
Điểm một cái, một đạo Kiếm Chỉ xuyên thủng mi tâm Ngô Thánh Tri, đường đường gia chủ một đời, Chiến Đế đỉnh phong, cứ như vậy chết đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.