Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử này cố ý chọc giận Ngô Thánh Tri? Đây không phải muốn tìm cái chết sao?
- Ta thấy hình như không phải cố ý, hắn có vẻ như quả thực chỉ là bắn lệch một chút chút, hơn nữa lời hắn nói cũng không giống đang châm chọc Ngô Thánh Tri, mà là đang nói sự thật.
- Nhưng Ngô Thánh Tri nghe lời như vậy, thì sẽ cảm thấy rất chói tai.
Đám người kinh dị nhìn Quan Tiểu Thất, nhưng lúc nhìn thấy Ngô Thánh Tri nhào về phía hắn, trong lòng đều cảm thấy căng thẳng, tất cả đều ngừng thở.
- Nghịch Loạn Ngũ Thức Đệ Nhất Thức, Đoạn Sơn Hà!
- Tiệt Hồn Trảm!
Lúc Ngô Thánh Tri đánh về phía Quan Tiểu Thất, hai bên lại có hai tiếng nói vang lên, hai người Bàn Tử cùng Vân Khê từ hai bên giáp công, phối hợp hết sức ăn ý, thoáng cái liền xuất hiện ở bên người Ngô Thánh Tri.
Ngô Thánh Tri không hổ là Chiến Đế đỉnh phong, phản ứng cực nhanh, chân đạp bộ pháp quỷ dị, nháy mắt biến mất tại chỗ, hai người Bàn Tử cùng Vân Khê uổng công vô ích.
- Cùng tiến lên cũng tốt, giết từng người một quá phiền phức!
Ngô Thánh Tri trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, hắn một Chiến Đế đỉnh phong, nếu như ngay cả bốn Chiến Đế tiền kỳ đều không đấu lại được, còn không bằng chết đi.
- Thật đúng là một màn rất quen thuộc.
Cách đó không xa, Lâu Ngạo Thiên cau mày một cái, trầm giọng nói.
- Cái gì mà một màn quen thuộc?
Sở Khinh Cuồng khó hiểu nói.
- Một năm trước, Tiêu Phàm, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim cùng một Tiểu Lang khác, bốn Chiến Vương cảnh, cùng nhau chém giết một Chiến Hoàng trung kỳ, không phải có chút giống tình hình hiện tại sao?
Lâu Ngạo Thiên giải thích nói.
Lần trước bốn người Tiêu Phàm mặc dù giết chết Chiến Hoàng cảnh trung kỳ Tần Đao, nhưng bọn họ cũng bị trọng thương, lần này, bọn họ gặp phải là Chiến Đế đỉnh phong, còn có thể sáng tạo kỳ tích nữa sao?
Lâu Ngạo Thiên mặc dù tin tưởng thực lực của Tiêu Phàm, nhưng trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, thực lực của Chiến Đế đỉnh phong không phải bọn Tiêu Phàm có thể so sánh.
Sở Khinh Cuồng mặc dù không tận mắt nhìn thấy việc ngày hôm đó, nhưng hắn cũng đã được nghe nói, biết rõ sự hung mãnh của Tiêu Phàm.
- Chúng ta không xuất thủ?
Sở Khinh Cuồng ngẫm lại, nhìn Lâu Ngạo Thiên nói, bây giờ hắn nợ Tiêu Phàm càng ngày càng nhiều, vẫn đang tìm cơ hội báo đáp Tiêu Phàm.
Bây giờ chính là một cơ hội tốt để báo đáp ân tình của Tiêu Phàm, chỉ là Ngô Thánh Tri là Chiến Đế đỉnh phong, khiến hắn có chút do dự.
- Từ lúc biết Tiêu Phàm đến nay, ta còn chưa từng thấy hắn thất bại bao giờ, cứ chờ xem, muốn trả ân tình của Tiêu Phàm, có rất nhiều cách.
Lâu Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Sở Khinh Cuồng.
Bây giờ không chỉ Sở Khinh Cuồng nợ Tiêu Phàm, ngay cả Lâu Ngạo Thiên hắn cũng thiếu Tiêu Phàm một cái ân tình lớn, nếu như không có Bát Phẩm Thối Hồn Đan của Tiêu Phàm, hắn muốn đột phá Chiến Đế cảnh cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Hơn nữa bây giờ muốn Tiêu Phàm chết, cũng không phải chỉ có Ngô gia, còn có Lôi gia, thậm chí Công Tôn gia tộc.
Hắn mặc dù rất tin tưởng vào thực lực của Tiêu Phàm, nhưng Ngô Thánh Tri dù thế nào cũng là Chiến Đế đỉnh phong, đây là một sự chênh lệch không phải đơn giản liền có thể vượt qua, bọn Tiêu Phàm cho dù có thể thắng được, đoán chừng cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Đến lúc đó có người xuất thủ với bọn họ, hắn và Sở Khinh Cuồng lại đứng ra, mới có thể chân chính giúp Tiêu Phàm.
- Nhị Ca, lần trước vẫn còn là Chiến Vương cảnh, Tam Ca cùng chúng ta liên thủ giết chết một Chiến Đế cảnh, hôm nay bốn người chúng ta, liên thủ tiếp tục làm thịt một Chiến Đế đỉnh phong thế nào?
Quan Tiểu Thất hào khí ngất trời nói.
Liệt Nhật Cung trong tay hắn sớm đã kéo căng, tùy thời có thể xuất thủ chuẩn bị, chỉ chờ câu trả lời của Bàn Tử cùng Tiêu Phàm.
- Lão Tam, ngươi thấy thế nào?
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, đột phá Chiến Đế cảnh, hắn cũng rất muốn thử xem giới hạn của bản thân.
Tiêu Phàm cười không nói, nhìn về phía Vân Khê cách đó không xa, ánh mắt Vân Khê vô cùng kiên quyết, quanh thân Hồn Lực bạo động, kiếm khí ngất trời.
- Nếu đều nguyện ý, hôm nay trảm Chiến Đế lại thế nào chứ?
Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, dù là vừa rồi bị đẩy lui, hắn vẫn không có bất kỳ sợ hãi gì.
Bởi vì hắn cũng chưa xuất hết lực, nếu như toàn lực ứng phó, cho dù một mình hắn, cũng có thể đánh một trận với Chiến Đế cảnh đỉnh phong.
Cho tới nay, Tiêu Phàm đều sợ thân bằng hảo hữu của mình bị tổn thương, lại phát hiện, mình cũng không có cân nhắc đến cảm giác của bọn họ.
Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất đều là huynh đệ của hắn, mỗi lần nguy hiểm không muốn luôn đứng sau lưng hắn, mà là muốn có thể cùng hắn kề vai chiến đấu.
Điều này Tiêu Phàm vẫn luôn xem nhẹ, tận đến lúc vừa rồi mới bị lời nói của Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất làm hắn thức tỉnh.
Huynh đệ, ngoại trừ cùng nhau uống rượu ra, còn có cái gì vui hơn là lưng tựa lưng cùng nhau giết địch chứ?
Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, trên mặt Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê đều hiện lên tiếu dung, ba người cảm giác máu mình đang sôi trào, hào tình vạn trượng.
Trong đầu ba người đều hiện lên cảnh chém giết Ngô Thánh Tri tu sĩ Chiến Đế đỉnh này, cười vui vẻ.
Hô hô! Sau một khắc, Bàn Tử cùng Vân Khê thân hình lóe lên, hai người trong nháy mắt xuất hiện ở hai hướng khác nhau, tạo thành hình tam giác với Tiêu Phàm, đem Ngô Thánh Tri vây ở giữa.
Mà Quan Tiểu Thất, lại là trong nháy mắt lui ra phía sau hơn mấy chục trượng, người không biết còn tưởng rằng Quan Tiểu Thất chuẩn bị chạy trốn.
Mà lúc Quan Tiểu Thất lui lại, Hồn Lực Chi Tiễn hắn vẫn luôn đặt trên cung bỗng nhiên gào thét bay đi, xông thẳng về phía Ngô Minh nửa chết nửa sống.
- Tự tìm cái chết!
Ngô Thánh Tri nào ngờ được Quan Tiểu Thất thực sự có can đảm tiếp tục xuất thủ với nhi tử của hắn, nháy mắt hóa thành một vệt sáng bắn về phía Ngô Minh.
Cũng đúng lúc này, vô tận Kiếm Chi Ý Chí, Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí và Thiên Lôi Ý Chí đồng thời tràn ra, không gian trong nháy mắt ngưng kết, trở nên vô cùng áp bách.
Rất hiển nhiên là Tiêu Phàm, Bàn Tử cùng Vân Khê xuất thủ, ba người phối hợp hết sức ăn ý, căn bản không cho Ngô Thánh Tri cơ hội cứu Ngô Minh.
Nếu như đã xuất thủ, vậy liền không chỉ muốn giết Ngô Thánh Tri, còn muốn giết cả Ngô Minh.
Ba cỗ Ý Chí cường đại trùng kích, sức mạnh cũng không chỉ đơn giản tăng lên như một cộng một, lúc đám người bốn phía ngẩng đầu nhìn lên, dường như nhìn thấy trong không khí toàn bộ đều là bá đạo Lôi Long cùng kiếm ảnh sắc bén.
Kiếm Chi Ý Chí, cùng Thiên Lôi Ý Chí đều là Ý Chí công sát, uy lực vô biên.
- Ba sức mạnh Nhất Trọng Ý Chí mà thôi, quá yếu!
Ngô Thánh Tri lạnh lùng nói ra một câu, vừa dứt lời, Tứ Trọng Phong Chi Ý Chí điên cuồng phóng ra.
Cuồng phong trong không khí nổi lên, như đao lại như kiếm, hung mãnh vô biên, gió, vô ảnh vô hình, là loại vũ khí sắc bén, người lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí đều là người cực kỳ am hiểu sát phạt.
Rất nhiều người Ngô gia đều lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí, từ điều này cũng có thể nhìn đi ra, Ngô gia cũng không đơn giản như vậy.
Cuồng Phong đi qua, không khí liên tục nổ, ba cỗ lực lượng bá đạo ý chí, trong nháy mắt vỡ nát tiêu tán.
- Mọi người cẩn thận, Chiến Đế cảnh đỉnh phong, đã có thể khống chế sức mạnh Thiên Địa cùng sức mạnh tự nhiên, uy lực vô tận.
Bàn Tử rống to, nhắc nhở đám người.
- Sức mạnh Thiên Địa cùng sức mạnh Tự Nhiên?
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn hồi tưởng lại lực lượng bá đạo của Ngô Thánh Tri trước đó trong nháy mắt đem hắn đánh bay, chẳng lẽ đó cũng là Thiên Địa Chi Lực cùng Tự Nhiên Chi Lực?
Vậy cái gì là Sức mạnh Thiên Địa cùng sức mạnh Tự Nhiên?
Tiêu Phàm tinh thần một phân thành hai, trong đầu trong nháy mắt xuất hiện không ít tin tức, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng, hít sâu một cái, trong lòng trầm ngâm nói:
- Xem ra ta xem thường Chiến Đế đỉnh phong, người này vậy mà có thể khống chế sức mạnh thiên địa!
MinhLâm - Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.