Chương trước
Chương sau
Tiêu Phàm không nhanh không chậm, hắn như thế nào không biết, một khi rút Tỏa Hồn Châm thể nội Lôi Hạo, Lôi gia nhất định sẽ xuất thủ lôi đình đối với hắn, Tiêu Phàm sẽ không tự tìm đường chết.
- Điều kiện thứ hai, kỳ thật căn bản không tính điều kiện, xem như đưa cho các ngươi.
Nhìn thấy Lôi Hạo khí cấp công tâm, Tiêu Phàm rốt cục lười biếng nói.
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.
Lôi Hạo quát lên.
Một bên Lôi Cửu cau mày một cái, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu tử này quả nhiên không phải nhân vật dễ dàng ứng phó, cảm xúc Hạo Nhi một mực bị hắn nắm bắt.
Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, không những không giận mà còn cười nói:
- Chỉ cần Lôi gia tuyên cáo, ta cứu Lôi Hạo, Lôi gia ngươi sẽ không lấy oán trả ơn ứng phó ta, bằng không lời sẽ trời tru đất diệt, đoạn tử tuyệt tôn, chỉ cần các ngươi đáp ứng, ta không nói hai lời liền chữa cho Lôi Hạo.
- Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết, dám trớ chú Lôi gia.
Lôi Hạo giận dữ hét lớn, nếu như không phải là bị phong ấn Hồn Hải mà nói, hắn sớm đã ra tay đánh nhau.
Ngay cả Lôi Cửu cũng lộ ra vẻ phẫn nộ, tiểu tử này thật đúng là gan to bằng trời, lại dám nói lời dạng này, điều kiện như vậy còn nói là tặng không?
Vạn nhất một ngày kia, Lôi gia cùng Tiêu Phàm ngươi đánh nhau thì sao?
Cũng không phải Lôi Cửu sợ lời thề, tu sĩ vốn là nghịch thiên mà đi, sẽ không tin tưởng cái gì trời tru đất diệt.
Nhưng trong lòng vẫn còn có chút tiếp thu không được, bản thân Lôi gia đường đường là Bát Đại Thế Gia, dựa vào cái gì bị một tiểu tử từ bên ngoài đến uy hiếp?
- Đã không đáp ứng, vậy liền không bàn nữa.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, một mặt không quan trọng.
Mặc dù mặt ngoài Tiêu Phàm duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cực kỳ tâm thần bất định, ai biết Lôi gia có thể trực tiếp động thủ hay không.
Có thể nói, Tiêu Phàm hoàn toàn là đang đánh cược, cược Lôi Cửu không dám xuất thủ đối với hắn, nếu như bọn hắn có tự tin rút ra Tỏa Hồn Châm cũng sẽ không chủ động tìm tới cửa.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.
Lôi Cửu híp hai mắt, áp chế một cách cưỡng ép lửa giận trong lòng nói, nhưng trong lòng bổ sung một câu:
- Lôi gia ta không đối phó ngươi, ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể sống sao? Cái thế giới này, giết người căn bản không cần bản thân xuất thủ.
Điểm này, bản thân Tiêu Phàm cũng nghĩ đến, hắn muốn chính là Lôi gia sẽ không trắng trợn ứng phó hắn, về phần âm thầm tìm sát thủ, Tiêu Phàm cũng không có khả năng ngăn cản.
Dù sao, Tiêu Phàm rõ ràng, Lôi gia cùng Diêm La Phủ một trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ liên kết, năm đó Mộ Dung gia tộc chính là bị bọn hắn tiêu diệt.
- Tại hạ tự nhiên nói lời giữ lời.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Nếu như các ngươi muốn để cho ta nhanh chữa cho Lôi Hạo, vậy liền để cho ta mau chóng nhìn thấy Tử Vận Long Hoàng Tham, cùng việc Lôi gia tỏ rõ cho cả tòa Vô Song Thánh Thành biết.
- Ngươi hiện tại rút ra ba cây châm ra, Tử Vận Long Hoàng Tham cùng bố cáo, hôm nay ngươi đều sẽ thấy.
Ngữ khí Lôi Hạo lạnh như băng nói, hắn đã không kịp chờ đợi rút ra Tỏa Hồn Châm.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu.
- Làm sao, ngươi không tin ta? Hay là không tin Lôi gia?
Lôi Hạo thấy thế, nghiến răng nghiến lợi nói, bản thân Lôi gia là Bát Đại Thế Gia, chẳng lẽ còn lừa một tiểu tử nghèo ngươi sao?
- Ta đều không tin.
Tiêu Phàm thập phần nghiêm túc nói, thật đúng là tức chết người không đền mạng.
- Ngươi! Khụ khụ ~
Lôi Hạo tức giận kém chút phun ra một ngụm huyết, chỉ cảm thấy một trận đau gan, trong lòng giận mắng, tiểu tử này thật đúng là khó chơi, chờ ngươi rút ra ba cây kim châm, nhìn ngươi chết như thế nào.
- Chẳng lẽ ta nói sai?
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nói, vẻ mặt này Lôi Cửu cùng Lôi Hạo nhìn đến không thể nghi ngờ là Tiêu Phàm miệt thị đối với Lôi gia hắn.
Liền Bát Đại Thế Gia đều không tin được, còn có thể tin cái gì?
Bất quá theo Tiêu Phàm, Bát Đại Thế Gia đúng thật không có uy tín gì, huống chi Lôi gia. Lôi gia trước kia thần phục Mộ Dung gia tộc, cuối cùng không phải là đem Mộ Dung gia tộc diệt sạch hay sao.
Nói trở lại, mẫu thân Tiểu Kim vẫn là bởi vì Lôi gia mới tử vong, mối thù này, Tiêu Phàm còn ghi tạc trong lòng.
Một bên Tiểu Kim một mực trợn mắt nhìn, nếu như không phải bởi vì Tiêu Phàm âm thầm một mực trấn an nó, Tiểu Kim đã sớm nổi bão.
Bàn Tử, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng đám người tâm đã sớm nhảy lên cổ họng, bọn hắn sợ Lôi Cửu tức giận, trực tiếp đem Tiêu Phàm giết chết.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Lôi Hạo không biết nói gì, còn muốn nói cái gì lại bị Lôi Cửu cắt ngang, nói:
- Cáo từ!
Để lại một câu nói, Lôi Cửu mang theo Lôi Hạo đạp không bay lên, rất nhanh liền biến mất ở chân trời.
Lúc này, đám người Bàn Tử hít sâu mấy hơi, tảng đá lớn đặt ở trong lòng rốt cục rơi xuống, mấy người phía sau sớm đã mồ hôi đầm đìa, may mắn là Lôi Cửu cũng không có nổi giận.
Tiêu Phàm cũng không ngoài như vậy, trước mặt Lôi Cửu hắn căn bản không phản kháng được, đương nhiên, nếu như Lôi Cửu dám xuất thủ, Tiêu Phàm tất nhiên trước tiên giết chết Lôi Hạo.
Ba cây Tỏa Hồn Châm thể nội Lôi Hạo không chỉ riêng là Tỏa Hồn Châm, mà còn là bùa đòi mạng.
- Khiến mọi người lo lắng.
Tiêu Phàm nhìn đám người, nói xin lỗi, đám người khẽ lắc đầu, cũng không có nói thêm cái gì.
- Lão Tam, ta bế quan mấy ngày, muốn mau chóng đột phá Chiến Đế cảnh.
Bàn Tử để lại một câu nói liền quay người rời đi, trong mắt tràn ngập vẻ kiên nghị.
Mặc dù thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, tự tin có thể chém giết Chiến Đế cảnh trung kỳ, nhưng ở Vô Song Thánh Thành vẫn còn thiếu rất nhiều.
Cường giả Vô Song Thánh Thành vô luận là Công Pháp Chiến Kỹ hay là tố chất thân thể, cùng độ tinh thuần Hồn Lực, đều xa không phải một đám Chiến Đế cảnh Đế Triều có thể so sánh.
Càng không cần nói cao thủ tuyệt thế Lôi Cửu dạng này, nếu như Lôi Cửu muốn giết bọn hắn, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu là đủ.
- Ta cũng muốn bế quan.
Quan Tiểu Thất hít sâu một hơi, theo Bàn Tử rời đi.
Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng cũng hơi gật đầu ra hiệu rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Vân Khê, Long Vũ, cùng Tiểu Kim, Tiểu Minh.
- Vân Khê, Long Vũ, các ngươi vẫn rời đi đi, lưu ở chỗ này tương đối nguy hiểm.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, đối mặt Lôi gia, chỉ là sự tình bản thân hắn, Tiêu Phàm không muốn liên lụy hai người.
- Công tử, ngươi quá xem thường Vân Khê ta, ta sẽ không rời đi.
Vân Khê không chút do dự nói.
Long Vũ càng lắc đầu, cười nói:
- Dù sao đời ta đã ỷ lại vào ngươi, ngươi đuổi ta cũng không đi đâu.
Trong lòng Tiêu Phàm cười khổ một hồi, lập tức ánh mắt ngưng tụ, thầm nghĩ:
- Chúng ta đã sớm không thiếu nợ nhau, hơn nữa, trong lòng ta đã có một người, rốt cuộc không dung được ai khác.
Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền một mình hướng gian phòng của mình đi đến, trên mặt Long Vũ lộ ra vẻ buồn bã, khiến cho người ta nhịn không được trìu mến.
Tiêu Phàm mặc dù đi vào phòng, nhưng Hồn Lực cũng bắt được biểu cảm Long Vũ. Ánh mắt hắn phức tạp, hít sâu một hơi nói:
- Kiếp này, Tiêu Phàm ta chú định thiếu ngươi.
- Long tỷ tỷ.
Trong sân, Vân Phán Nhi thập phần không đành lòng nhìn Long Vũ, vốn định an ủi một phen.
Nhưng mà, Long Vũ đột nhiên lại khôi phục tự tin thường ngày, nói:
- Tiêu Phàm, ta sẽ không buông tha, nếu như ta so với ngươi còn mạnh hơn, ngươi liền sẽ không đuổi ta có đúng không?
Vừa dứt lời, Long Vũ liền quay người rời đi, Vân Khê cho Vân Phán Nhi một cái ánh mắt, Vân Phán Nhi vội vàng cùng đi theo.
Tiêu Phàm đưa lưng về phía cửa phòng, lúc này, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đi tới, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, rất có vài phần ý trách cứ.
- Ngươi cũng trách ta đuổi Long Vũ?
Tiêu Phàm chậm chạp nói:
- Ta ngay cả Tiểu Ma Nữ đều bảo hộ không được, làm sao có thể bảo vệ tốt Long Vũ đây?
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, khoa tay mấy lần, nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra hung quang.
Tiêu Phàm thấy thế, sờ sờ đầu Tiểu Kim, trong mắt lóe lên một vòng lệ quang, nói:
- Yên tâm, thù mẫu thân ngươi, chúng ta sẽ báo, không chỉ Lôi gia, còn có Diêm La Phủ!
MinhLâm - Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.