Chương trước
Chương sau
Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí đem mỗi một giọt nước mắt dùng bình ngọc thu lại, tựa như bảo bối, hai tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Ma Nữ, nhẹ giọng nói:
- Đời này, ta sẽ không để ngươi rơi một giọt nước mắt.
- Là ta sai, là ta không đủ kiên cường!
Tiểu Ma Nữ lắc đầu, vội vàng ngừng nước mắt, nức nở nói.
Tiêu Phàm không nói, ôm Tiểu Ma Nữ vào lòng, hai người chăm chú ôm cùng một chỗ, cái ôm này thật lâu, thời gian như đứng lại trong thời khắc này.
- Thật xin lỗi, để ngươi đợi lâu.
Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới buông Tiểu Ma Nữ ra.
- Ngươi có thể tới là tốt rồi.
Tiểu Ma Nữ nín khóc mỉm cười, chỉ là nàng vô luận như thế nào cũng che giấu không được dung nhan trắng bệch.
Tiêu Phàm cau mày, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Ma Nữ, con ngươi mạnh mẽ co lại, không thể tưởng tượng nổi kêu lên:
- Thân thể ngươi tại sao như vậy?
Bây giờ Tiêu Phàm không kém gì Bát Phẩm Luyện Dược Sư, lấy nhãn lực hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra tình trạng cơ thể Tiểu Ma Nữ.
Giờ phút này, Hồn Lực trong cơ thể Tiểu Ma Nữ còn thừa không có mấy, thật giống như bị một cỗ lực lượng nào đó hút đi, sinh cơ trôi qua, tùy thời đều có thể thân tử đạo tiêu.
Khó trách sắc mặt nàng tái nhợt như giấy trắng, tựa như bị một trận bệnh nặng.
Chủ yếu nhất là, lấy nhãn lực Tiêu Phàm lại nhìn không ra nguyên nhân cụ thể, khiến cho Tiêu Phàm có chút nghĩ không ra.
- Không có việc gì, có thể thấy được ngươi là tốt rồi.
Tiểu Ma Nữ cười nói, nàng đã quên tình trạng cơ thể bản thân, nhìn thấy Tiêu Phàm liền đã thập phần thỏa mãn.
- Vớ vẩn!
Tiêu Phàm sầm mặt lại, đưa tay bắt lấy mạch Tiểu Ma Nữ, Hồn Lực lặng yên phóng thích hướng về thể nội Tiểu Ma Nữ tìm kiếm.
- Trên đời này nếu không có ngươi, ta sống còn có ý nghĩa gì? Hơn một năm nay cố gắng còn có ý nghĩa gì?
Nhìn thấy Tiểu Ma Nữ còn muốn phản bác, Tiêu Phàm quát khẽ.
- Ta?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Ma Nữ trong suốt, mũi mỏi nhừ, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực Tiêu Phàm.
- Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không có việc gì.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, nguyên bản hắn tưởng là nhìn thấy Tiểu Ma Nữ liền có thể tuỳ tiện mang nàng đi.
Thật không nghĩ đến, tình trạng cơ thể Tiểu Ma Nữ vậy mà hỏng bét như thế, một khi rời đi nơi này, tuyệt đối sẽ gia tốc tử vong cho Tiểu Ma Nữ.
- Khó trách Linh Khí trong sân tràn đầy như thế, đoán chừng là cố ý dựa vào thiên địa linh khí nồng đậm bảo vệ sinh cơ của Tiểu Ma Nữ.
Lửa giận trong lòng Tiêu Phàm chậm rãi dập tắt.
Nếu như Diệp gia đem Tiểu Ma Nữ giam lỏng ở đây, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ hận Diệp gia, nhưng hiện tại nhìn đến, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy.
Điều tra nửa ngày, sắc mặt Tiêu Phàm càng ngày càng âm trầm, Hồn Lực hắn mỗi lần tiến vào thể nội Tiểu Ma Nữ liền bị một luồng sức mạnh kỳ lạ thôn phệ.
Phải biết Hồn Lực Tiêu Phàm cực kỳ tinh thuần, thân làm Hồn Văn Sư bên trong Hồn Lực cùng giai không nói vô địch, chí ít cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Hồn Lực hắn vậy mà ngăn không được cỗ lực lượng thôn phệ trong thể nội Tiểu Ma Nữ, điều này có chút cổ quái.
Tiêu Phàm không tin, lại thử nghiệm mấy lần, nhưng Hồn Lực vẫn một đi không trở lại.
Đột nhiên, Tiêu Phàm phát hiện một vấn đề, kinh ngạc nói:
- Tiểu Ma Nữ, ngươi làm sao còn dừng lại ở Chiến Vương cảnh?
Tiểu Ma Nữ dù sao cũng nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, cho dù là không nỗ lực nhưng tại nơi thiên địa linh khí đậm đà như vậy, làm sao cũng nên đột phá Chiến Hoàng cảnh rồi chứ.
- Ta cũng không biết.
Tiểu Ma Nữ lắc lắc đầu nói:
- Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều Luyện Dược Sư nhìn qua vấn đề ta, bọn hắn đều nói thân thể bản thân ta có vấn đề, không cách nào ngưng tụ Hồn Lực.
- Nếu không cách nào ngưng tụ Hồn Lực, như vậy sao có thể tu luyện?
Tiêu Phàm càng thêm nghi hoặc, một nửa tâm thần chìm vào bên trong Tu La Truyền Thừa nhanh chóng tìm tòi.
Hắn còn là lần thứ nhất nghe nói, nắm giữ Chiến Hồn vậy mà không cách nào ngưng tụ Hồn Lực, chẳng lẽ là Song Sinh Chiến Hồn, một Chiến Hồn khác đem tất cả Hồn Lực đều thôn phệ?
Tiêu Phàm thử nghiệm nhiều lần cũng không ở trong thể nội Tiểu Ma Nữ cảm ứng được Chiến Hồn thứ hai tồn tại.
- Ta lúc bảy tuổi thức tỉnh Chiến Hồn Bát Phẩm Ngân Hoàng Đằng, tu luyện thật nhiều năm, tiến bộ một mực rất chậm chạp, hơn một năm nay có thể đột phá Chiến Vương đã coi như là nhanh. Xú Lưu Manh, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ.
Tiểu Ma Nữ cúi đầu, có chút không dám nhìn thẳng Tiêu Phàm.
Nghe được ba chữ Xú Lưu Manh, trong lòng Tiêu Phàm ấm áp, mấy chữ này rất lâu chưa từng nghe được.
- Làm sao có thể ghét bỏ được.
Tiêu Phàm liền vội vàng lắc đầu nói, đem Tiểu Ma Nữ ôm vào trong ngực, hết sức trịnh trọng nói:
- Luyện Dược Sư xem bệnh cho ngươi, họ nói thế nào?
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần ngưng trọng, vừa mới nhìn thấy Huyền Âm Tuyệt Mạch trong truyền thuyết, bây giờ lại gặp được vấn đề hắn đều nhìn không thấu, việc này khiến Tiêu Phàm làm sao có thể bình tĩnh được.
Hắn lúc này mới phát hiện, cái thế giới này cũng có rất nhiều vấn đề y học hắn giải quyết không được, dù là nắm giữ Tu La Truyền Thừa cũng không nhất định làm được.
- Bọn hắn đều không biết tình huống cụ thể, chỉ biết cần thiên địa linh khí nồng đậm bổ sung sinh cơ cho ta, bằng không mà nói sống không quá 18 tuổi.
Thần sắc Tiểu Ma Nữ ảm đạm, vấn đề này nàng một mực chưa từng nói với Tiêu Phàm.
Bởi vì nàng sợ Tiêu Phàm sau khi biết, trực tiếp không để ý nàng, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường đều làm không được.
Dù sao, siêu cấp thế gia Diệp gia đều dự định từ bỏ nàng, vấn đề nàng Tiêu Phàm có thể giải quyết như thế nào đây.
- Thiên địa linh khí?
Tiêu Phàm cau mày, trong lúc nhất thời nghĩ không ra vị trí vấn đề, bất quá hắn cũng rốt cục biết tại sao Tiểu Ma Nữ nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, tu vi sẽ thấp như thế.
Nguyên lai thân thể nàng căn bản là không thích hợp tu luyện, nhìn thấy Tiểu Ma Nữ tiều tụy, trong lòng Tiêu Phàm cảm giác toàn tâm đều đau.
- Chờ đã!
Đột nhiên, Tiêu Phàm trong lòng một cái lộp bộp, rung động nhìn Tiểu Ma Nữ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng:
- Có thể thôn phệ Hồn Lực, nếu không phải lực lượng Chiến Hồn, vậy có phải là Huyết Mạch hay không? Chẳng lẽ Tiểu Ma Nữ cũng có Huyết Mạch đặc thù?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm Hồn Lực lần nữa rót vào thể nội Tiểu Ma Nữ, lúc chạm đến nàng Huyết Mạch, Hồn Lực trong nháy mắt biến mất, so với trước đó, tốc độ nhanh gấp bội.
Thậm chí, còn có một cỗ lực lượng quỷ dị đang không ngừng rút Hồn Lực Tiêu Phàm, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, vội vàng cắt đứt liên hệ Hồn Lực, đoán chừng Hồn Lực hắn đều bị rút ra không còn.
- Có thể rút ra Hồn Lực Huyết Mạch?
Tiêu Phàm lộ ra vẻ hoảng sợ, trong đầu trong nháy mắt nhớ tới một cái tên, kém chút kinh hô đi ra:
- Hồn Tộc Huyết Mạch!
Hồn Tộc Huyết Mạch đối với Hồn Lực không chỗ nào không nuốt, hơn nữa theo thời gian đưa đẩy, tốc độ thôn phệ Hồn Lực càng lúc càng nhanh.
Nếu như Hồn Tộc Huyết Mạch không cách nào chân chính thức tỉnh, cuối cùng sẽ đem bản thân tu sĩ thôn phệ hầu như không còn, cho đến khi tử vong.
Mỗi loại Huyết Mạch Thức Tỉnh đều có hạn chế cùng điều kiện nhất định, thậm chí có thể nguy hiểm đến tu sĩ, mà Hồn Tộc Huyết Mạch lại là huyết mạch hiểm nhất mà Tiêu Phàm biết.
Đương nhiên, thể nội Tiểu Ma Nữ đến cùng có phải là Hồn Tộc Huyết Mạch hay không, còn đợi xác định chút đã.
- Xú Lưu Manh, nếu không ngươi dẫn ta rời đi đi.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, Tiểu Ma Nữ biết vấn đề bản thân Tiêu Phàm cũng không giải quyết được, dù sao thời gian của nàng không nhiều, còn không bằng cùng Tiêu Phàm ở cùng một chỗ.
- Rời đi, hắn có thể mang ngươi đi đâu?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, đột nhiên một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, toàn thân Tiểu Ma Nữ run lên, bỗng nhiên đứng dậy, đem Tiêu Phàm bảo hộ ở sau lưng.
MinhLâm - Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.