Chương trước
Chương sau
Ngũ Đại Chiến Đế Lôi gia nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm cũng đều lộ ra một tia cười lạnh, Lôi Điện Ý Chí bên trong ẩn chưa rất nhiều Ý Chí, cũng coi là lực lượng cực kỳ cường hoành, như thế nào lại dễ dàng ngăn cản như vậy?
- Xuy xuy ~
Nhưng mà ngay lúc này, một cỗ kiếm khí đâm rách chư thiên tuyệt thế từ trên người Tiêu Phàm thả ra, sắc mặt Ngũ Đại Chiến Đế Lôi gia đột nhiên đại biến, kiếm khí đáng sợ kia dường như muốn đem bọn hắn xé rách.
Trong chớp mắt, bọn hắn liền cảm nhận được lực lượng bản thân là nhỏ bé cỡ nào, Lôi Điện Ý Chí bị nghiền ép hoàn toàn.
Dù là Thiên Hương Bà Bà cùng Lôi gia lão giả nơi xa, thậm chí Diệp Lâm Trần càng xa xôi, tất cả cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mấy người đồng thời nói: - Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí!
- Tất cả Ý Chí bên trong Kiếm Đạo, mấy loại Kiếm Đạo Ý Chí lĩnh ngộ khó khăn nhất lại bị hắn lĩnh ngộ!
Nụ cười trên mặt Thiên Hương Bà Bà trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
- Hắn phải chết!
Lôi gia lão giả áo xám ngữ khí băng lãnh, thực lực Tiêu Phàm quá cường đại.
Vừa dứt lời, lão giả áo xám liền biến thành một đạo tia chớp phóng tới bên trong chiến đoàn.
- Nhất Trọng Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí vậy mà đã đạt tới đỉnh phong, hắn một mực áp chế tu vi?
Diệp Lâm Trần kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Cho tới nay, hắn đều không để ý Tiêu Phàm, hắn cho tới bây giờ đều không biết Tiểu Ma Nữ nhớ Tiêu Phàm vì cái gì, đệ tử biên hoang tiểu thành, muốn gia cảnh không có gia cảnh, muốn thiên phú không có thiên phú.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Lâm Trần một mực không muốn để Tiểu Ma Nữ cùng Tiêu Phàm ở cùng một chỗ, hắn sở dĩ cùng đến cũng chuẩn bị để Tiêu Phàm biết khó mà lui, nếu như Tiêu Phàm không nghe khuyến cáo, hắn cũng chuẩn bị chém giết Tiêu Phàm.
Bởi vì theo Diệp Lâm Trần, Tiêu Phàm hoàn toàn không xứng với Tiểu Ma Nữ, tiến về Thánh Thành cũng chỉ bị người nhạo báng cùng trào phúng mà thôi, căn bản không tư cách cùng mấy người cạnh tranh.
Trước đó nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn trong lòng cũng hơi hơi kinh ngạc thực lực Tiêu Phàm, hơn một năm thời gian ngắn ngủi vậy mà đột phá đến Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, cho dù đặt ở Vô Song Thánh Thành cũng được coi là thiên tài rồi.
Bất quá, Diệp Lâm Trần vẫn không coi trọng Tiêu Phàm, dù sao một người muốn đột phá rất đơn giản, mấu chốt là cơ sở vững chắc mới có thể đi càng xa.
Nhưng hiện tại, Diệp Lâm Trần mới phát hiện bản thân quá xem thường Tiêu Phàm, một kẻ có thể hơn một năm thời gian ngắn ngủi đột phá Chiến Đế cảnh có lẽ không tính là gì, nhưng có thể lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí, không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ bằng vào lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí cũng đủ để cho Tiêu Phàm cùng thiên tài Vô Song Thánh Thành so sánh.
Nam nhân Tiểu Ma Nữ coi trọng cũng không phải là một đầu trùng, mà là một đầu Tiềm Long.
- Huyết Sát!
Tiêu Phàm gầm lên một tiếng đem tâm thần Diệp Lâm Trần kéo trở về, nơi xa, Tu La Kiếm cầm trong tay tại hư không vạch một cái, một đạo huyết sắc lợi mang phóng lên tận trời, hiện lên hình cung từ vị trí Tiêu Phàm bắn ra.
Ngũ Đại Chiến Đế cảnh Lôi gia chỉ cảm thấy phía sau sinh ra một cỗ ý lạnh, động tác trên tay tựa như trở nên có chút cứng ngắc, nhất là huyết sắc lợi mang phía trước hai người, bọn hắn muốn đi lại phát hiện hai chân không nghe sai khiến.
Kiếm Đạo Ý Chí căn bản không phải mặt hàng cấp thấp.
Nếu như bọn hắn biết, Tiêu Phàm không lĩnh ngộ vẻn vẹn chỉ là Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí, mà là Bất Hủ Ý Chí, vậy liền không chỉ là chấn kinh đơn giản như vậy.
Bất Hủ Ý Chí l à Ý Chí không thuộc tính, lấy thiên phú Tiêu Phàm hoà vào thân kiếm chính là Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí, hoà vào trên đao chính là Bất Hủ Đao Đạo Ý Chí.
Phốc phốc!
Hai đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, hai cường giả Chiến Đế cảnh Lôi gia bị kiếm khí màu đỏ ngòm bao phủ, thân thể bị kiếm khí xé rách, hóa thành mưa máu tiêu tán trên không trung.
Huyết vụ sau đó lại bị Tu La Kiếm thôn phệ, Tu La Kiếm màu đỏ tươi nhìn qua càng ngày càng yêu dị.
- Ta thực không biết các ngươi đến cùng cường đại ở nơi nào.
Tiêu Phàm toàn thân thiêu đốt lên kiếm khí màu xám trắng, Lôi Điện Chi Lực quanh thân xen lẫn, toàn bộ bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ không còn một mảnh.
Lực lượng Lôi Điện Ý Chí cũng là từ Hồn Lực ngưng tụ mà thành, đối với U Linh Chiến Hồn mà nói đều là đồ bổ cực tốt, tự nhiên ai cũng không có cự tuyệt.
Mặt khác ba người khác đều bị cỗ khí thế đáng sợ trên người Tiêu Phàm dọa cho phát sợ, tu vi Tiêu Phàm mặc dù còn không ổn định nhưng Hồn Lực ba động trên người hắn lại quá là đáng sợ.
Một kiếm chém giết hai đại cường giả Chiến Đế, cái này không phải người bình thường có thể làm được.
- Giết!
Đột nhiên, trong hư không có một đạo kiếm mang sát phạt đột ngột xuất hiện, từ đỉnh đầu Tiêu Phàm nghênh không chém xuống, tốc độ nhanh chóng, giống hệt thiểm điện.
- Lão phế vật, ngươi cũng chỉ biết đánh lén sao?
Tiêu Phàm cười giận dữ, tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thân ảnh cấp tốc đập ra, hướng về ba Chiến Đế cường giả Lôi gia còn lại đánh tới.
- Sát Phạt Chi Kiếm.
Khẽ quát một tiếng, kiếm khí sắc bén đánh đâu thắng đó phá không mà ra, trong đó một Chiến Đế cảnh vừa mới chuẩn bị thối lui, mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một đạo vết máu, máu tươi ục ục chảy ra.
- Ta, ta chết?
Cường giả Chiến Đế cảnh mở to hai mắt, một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn lão giả áo xám Lôi gia xuất hiện phía xa, một mặt bất khả tư nghị nói.
Phù phù một tiếng, thân thể hắn hướng mặt đất rơi xuống, sinh cơ bên trong cơ thể trong nháy mắt trôi qua.
Tiêu Phàm cũng không đình chỉ, sau khi chém giết người này, thân thể hắn như một đạo thiểm điện gió lốc, tại hư không nhất chuyển lại nhào về phía một người khác, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
- Dừng tay!
Lão giả áo xám Lôi gia kêu to, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm căn bản không cùng hắn giao thủ, chỉ muốn giết chết Ngũ Đại Chiến Đế Lôi gia.
- Một kiếm vừa rồi kia có vẻ như ẩn chứa Sát Phạt Ý Chí, không đúng, Sát Phạt Ý Chí có vẻ như không có cường đại như thế.
Tâm thầm Diệp Lâm Trần hoàn toàn không có quan tâm sinh tử năm người Lôi gia, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Lúc này, Diệp Lâm Trần lại phun ra một câu:
- Lại là một loại lực lượng ý chí không kém gì Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí, Tiêu Phàm, ngươi thật đúng là vượt quá dự kiến của ta.
Trên mặt Diệp Lâm Trần lộ ra thần sắc phức tạp, tựa như quyết định sự tình rầu rỉ.
Nơi xa, Tiêu Phàm căn bản không để ý đến áo xám lão giả nói, lại một kiếm chém giết một cường giả Chiến Đế cảnh Lôi gia, cường giả Chiến Đế cảnh trong mắt hắn tựa như cải trắng, tiện tay có thể đồ sát.
- Cuối cùng còn một tên.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, chân hắn giẫm Kiếm Bộ, cả người dường như cùng gió hoà vào một thể, trong nháy mắt rơi vào phía sau một người cuối cùng, Tu La Kiếm nhẹ nhàng điểm một cái.
- Điểm Thương!
Khẽ nói một tiếng, vô số kiếm khí hoà vào mũi kiếm Tu La Kiếm, một điểm sáng màu trắng trong nháy mắt bắn vào bên trong thân thể kia. Ngay sau đó, từng đạo chùm sáng kiếm khí màu trắng từ thể nội Chiến Đế cảnh cường giả bắn ra.
Liền kêu thảm cũng không kịp kêu ra, cường giả Chiến Đế thứ năm cũng bị một kích miểu sát, thân thể hóa thành vô tận huyết vụ bị Tu La Kiếm thôn phệ.
Một kiếm uy lực khiến nội tâm lão giả áo xám Lôi gia cùng Thiên Hương Bà Bà điên cuồng run rẩy một cái.
Đáng sợ, vô cùng, một kiếm chi uy cho dù là bọn hắn cách nhau xa như vậy cũng tuyệt đối trốn không thoát.
Một kiếm trực tiếp giết người trong vô hình, thi thể đều không còn lại, dù là Chiến Đế hậu kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, lão giả áo xám rốt cục tin tưởng Tiêu Phàm có thể giết chết Lôi Vũ.
Đồng thời, hắn cũng triệt để tức giận, nhe răng trợn mắt phóng tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm xoay xoay đầu, khí tức trên người cuồng bạo cũng rốt cục tăng tới cực điểm, nhếch miệng cười nói:
- Lão bất tử, đến lượt ngươi.
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.