Chương trước
Chương sau
Quảng trường Chiến Hồn Học Viện hơn 2000 tu sĩ, còn ở lại trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện không còn mấy, theo thời gian trôi qua, đám người trở nên căng thẳng hơn.
- Sắp qua thời gian một nén nhang, chỉ còn chưa đến 100 người vẫn chưa đi ra, chỉ cần có thể kiên trì thời gian một nén nhang, cho dù đến Chiến Hồn Điện cũng coi là một thiên tài.
- Đúng vậy, đáng tiếc ta chỉ thiếu một chút xíu nữa liền có thể kiên trì thời gian một nén nhang, Hỏa Diễm Thế Giới ta vào kia quá là đáng sợ, lại có thể nung luyện Hồn Hải của ta, nếu như không phải ta bóp nát ngọc phiến nhanh, có thể sẽ bị thiêu chết.
- Khảo nghiệm của mỗi một người đều không giống nhau, ảo ảnh Chiến Hồn Điện này đúng là rất kỳ diệu, ta thiếu chút nữa bị lạnh chết, cuối cùng cũng không kiên trì nổi.
- Mấy người chúng ta xem như là tốt lắm rồi, có người tiến vào Kiếm Giới, từng miếng thịt trên người bị cắt đứt, thiếu chút nữa vì đổ máu quá nhiều mà chết.
Đám người nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người mới từ trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện đi ra, bây giờ vẫn còn lo lắng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Đại đa số đều trải qua cửu tử nhất sinh, tận đến lúc chuẩn bị tử vong mới bóp nát miếng ngọc bạch phiến.
Hơn nữa đến lúc này bọn họ vẫn không biết những việc mình trải qua rốt cuộc là chân thực hay là Huyễn Cảnh, nhưng những cảm giác này không có chút giả dối nào cả.
Khảo nghiệm này, không chỉ có khảo nghiệm ý chí của một người, còn khảo nghiệm thực lực của người đó.
Mặc dù thời gian không tương ứng, nhưng là từ một phương diện nào đó mà nói, khảo hạch này lại là công bằng, bởi vì thứ mọi người gặp phải đều là thứ sâu trong nội tâm mỗi người kiêng kị nhất.
- Còn hai mươi người rất nhanh có thể kiên trì thời gian một nén nhang, lần này quả nhiên mạnh hơn không ít so với lần trước.
Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng nhìn chằm chằm ảo ảnh Chiến Hồn trên quảng trường, Kiếm Hoàng hơi hơi kích động nói.
Mặc dù Chiến Hồn Học Viện Đại Ly Đế Triều chỉ có chừng 50 người tham gia khảo hạch, nhưng có thể có hai mươi người kiên trì đến hiện tại đã chiếm một phần năm số tu sĩ còn lại.
Quan trọng nhất là, Chiến Hồn Học Viện Đại Ly không có một người nào bị đào thải, năm mươi người toàn bộ thông qua sơ tuyển.
Hỏa Hoàng hài lòng vuốt vuốt sợi râu, trường bào hỏa hồng bay bay, như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Không biết Cửu Đế Tử, Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên có thể kiên trì bao lâu, đúng rồi, còn có Tiêu Phàm, nếu như có thể quét hết Bát Đại Chiến Hồn Học Viện là tốt nhất.
- Đoán chừng khó đấy, ba người Trì Thu Tuyết, Công Tôn Kiếm cùng Lôi Thương Hải cũng không phải tầm thường, dù là
ở Đại Ly Đế Triều cách khá xa, ta cũng đã được nghe được uy danh của bọn họ, chỉ cách Chiến Đế cảnh một bước, bọn hắn tùy thời đều thể đột phá một bước này.
Ánh mắt tu sĩ Đại Ly sáng quắc nhìn chằm chằm ảo ảnh Chiến Hồn Điện, không ít người hi vọng Tiêu Phàm có thể lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, nhưng là vẫn có không ít người không coi trọng Tiêu Phàm.
Dù sao, lần này sơ tuyển này toàn thiên tài, không chỉ có riêng người của Đại Ly Đế Triều.
Tiêu Phàm thực lực không tệ, trong thế hệ cùng trang lứa ở Đại Ly Đế Triều không có địch thủ, nhưng ở Nam Vực, cũng không tính là gì, nếu như tiến vào Thánh Thành, vậy thì càng không cần nhắc đến.
- Đương!
Đột nhiên, một tiếng tiếng chuông vang lên, đám người biết rõ, đây là thời gian một nén nhang đã đến, những người vẫn còn trong ảo ảnh, nếu không phải là thiên tài, thì chính là do không kịp bóp nát ngọc thạch nên đã chết.
- Giang lão, lần này thực lực quả thực không yếu, còn lại 64 người có thể kiên trì thời gian một nén nhang.
Một tu sĩ áo bào trắng đứng sau Giang Trường Thanh mở miệng nói.
Giang Trường Thanh khẽ vuốt cằm, trong lòng hơi hơi trầm ngâm:
- Có thể kiên trì thời gian một nén nhang, cho dù ở Chiến Hồn Điện cũng coi là thiên tài, xem ra, những vùng đất nghèo này cũng không thể khinh thường được.
Sắc mặt của Thiên Hương Bà Bà đang đứng bên cạnh Giang Trường Thanh không dễ nhìn cho lắm, sát khí thỉnh thoảng lóe lên trong đáy mắt, trong lòng lạnh giọng nói: - Vậy mà kiên trì được thời gian một nén nhang! Tiêu Phàm, xem ra ta càng thêm không thể tha cho ngươi! bất luận như thế nào cũng không thể để cho ngươi còn sống đi đến Vô Song Thánh Thành.
Tiêu Phàm nào có biết rõ, Thiên Hương Bà Bà lại đang nghĩ trăm phương ngàn kế để giết hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng có chút lo lắng nào.
Ngược lại Diệp Lâm Trần cách đó không xa lại là mị mị hai mắt, trong lòng khẽ nói:
- Có thể kiên trì thời gian một nén nhang, coi như không tệ, cũng không phải thứ tầm thường.
Với thân phận của Diệp Lâm Trần, hắn sở dĩ sẽ đi đến chỗ này chỉ là muốn nhìn xem Tiêu Phàm đã trưởng thành đến mức độ nào mà thôi.
Nếu như Tiêu Phàm đủ mạnh, Diệp Lâm Trần tất nhiên sẽ để hắn lấy Tiểu Ma Nữ, nếu như không đủ mạnh, Diệp Lâm Trần thậm chí chuẩn bị âm thầm xử lý Tiêu Phàm.
Chí ít hiện tại xem ra, Tiêu Phàm vượt qua dự liệu của hắn, nhưng mà vẫn còn chưa đủ tư cách cưới Tiểu Ma Nữ.
Đột nhiên, một tiếng nổ vang truyền ra từ ảo ảnh Chiến Hồn Điện, giống như sấm sét, cả tòa ảo ảnh Chiến Hồn Điện đều là khẽ rung lên.
Ngay sau đó, một thanh niên trần nửa thân trên, toàn thân máu me đầm đìa bay ra, rơi rầm một cái xuống mặt đất, vô số đường vân bắn về phía bốn phương tám hướng.
Xung quanh quảng trường, vô số bụi bặm bắn lên, tiếng vang cực lớn trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, đa số tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.
2000 người trước đó lúc rời khỏi Chiến Hồn Điện, đều bình thường, căn bản không gây ra tiếng vang lớn như vậy, vì sao người này có thể như vậy chút?
Quan trọng nhất là, vừa rồi một ít người đều thấy được rõ ràng, bóng người kia toàn thân máu me đầm đìa, giống như chân chính đại chiến một trận, khác biệt hoàn toàn so với những người khác.
- Khụ khụ ~
Lúc này, một tiếng ho khan truyền đến, ngay sau đó một bóng người đi ra từ trong bụi bặm, quần áo dính máu tươi đã biến mất, đổi thành một thân trường bào màu đen, mái tóc dài màu đen bay bay trong không khí, phiêu dật tao nhã, không ít người còn cho là mình mắt mờ.
- Tiêu Phàm?!
Tu sĩ Đại Ly trong nháy mắt nhận ra người này, kêu lên sợ hãi, bọn hắn tất cả đều lộ ra vẻ không thể tin được, Tiêu Phàm là thiên tài số một số hai của Đại Ly Đế Triều, sao có thể chỉ kiên trì được thời gian một nén nhang?
- Có một số người, trước Chiến Hoàng cảnh, đột phá cực nhanh, sau khi đột phá Chiến Hoàng cảnh, lại chẳng thể đột phát thêm được nữa, chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang, cũng đủ để chứng minh, Tiêu Phàm chỉ là thiên tài bình thường, hắn muốn đột phá Chiến Đế cảnh đoán chừng rất khó.
Đám người có người âm thầm mở miệng, nhìn về phía Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Người này chính là đệ nhất thiên tài trong miệng đám người Đại Ly? Chỉ kiên trì được thời gian một nén nhang? Ha ha, thật đúng là vô cùng mất mặt.
Các tu sĩ Đế Triều khác khinh thường giễu cợt nói.
- Mới chỉ một nén nhang trôi qua sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, những người kia giọng nói tuy nhỏ, nhưng Tiêu Phàm lại nghe được rõ ràng.
Cũng chính bởi vì như thế, Tiêu Phàm vô cùng chấn động, trong không gian tối tăm này, hắn hình như đã trải qua mấy tháng, thậm chí mấy năm, nhưng bây giờ lại nói cho hắn biết mới chỉ qua thời gian một nén nhang, điều này bảo hắn làm sao có thể tin tưởng!
- Tiêu Phàm, ngươi sao lại đi ra?
Hỏa Hoàng nhìn thấy Tiêu Phàm đi qua, sắc mặt hơi hơi trầm xuống, Tiêu Phàm là người mà hắn xem trọng nhất, vậy mà chỉ kiên trì được thời gian một nén nhang?
Đừng nói Hỏa Hoàng không tin, cho dù là Kiếm Hoàng cũng không tin, thậm chí ngay cả Tiêu Phàm bản thân cũng không tin.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, cười khổ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta bị đá ra.
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.