Chương trước
Chương sau
Nhìn thi thể Lôi Hải trên mặt đất, tu sĩ âm thầm quan sát trận chiến hít một hơi lạnh. Lôi Hải là cường giả Chiến Đế trung kỳ, vậy mà bị Tiêu Phàm giết chết?
- Xem ra, trước kia ta vẫn luôn xem thường hắn.
Trong bầu trời đêm nơi xa, Long Thần hít sâu một hơi, thần sắc cực kỳ không bình tĩnh.
Cho tới nay, hắn chưa bao giờ bại lộ ra át chủ bài của bản thân, cũng không chân chính giao thủ với ai.
Nhưng mà hắn cực kỳ tự tin, dù là gặp Chiến Đế sơ kỳ, hắn cũng có thể chém giết. Nhưng mà hiện tại nhận biết được thực lực Tiêu Phàm, liền phát hiện ra át chủ bài của bản thân ở trước mặt Tiêu Phàm, có lẽ chỉ là một chuyện cười.
- Đoán chừng ai cũng không thể buộc hắn thi triển ra năng lực thực lực chân chính.
Long Vũ cười tươi một tiếng, tựa như Tiêu Phàm mạnh hơn, cũng chính là nàng mạnh.
Thử ngâm!
Đột nhiên, một vệt sáng xẹt qua bầu trời đêm, xông đến thẳng không trung nơi xa. Long Thần cùng Long Vũ ánh mắt hai người trong nháy mắt bị hấp dẫn, ngay sau đó một bóng người lọt vào tầm mắt bọn họ, hai người trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
- Là Thiên Hương Bà Bà?
Long Thần ngưng tiếng nói.
- Tiêu Phàm làm sao lại xuất thủ với Thiên Hương Bà Bà?
Long Vũ kinh ngạc vô cùng, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.
Ánh mắt Long Thần ngắm nhìn bầu trời đêm nơi xa, cũng không quay đầu lại nói:
- Đồ đệ Tiêu U của Thiên Hương Bà Bà bị Tiêu Phàm giết chết, đoán chừng Thiên Hương Bà Bà vì báo thù, nên sắp xếp học viên Đại Ly Chiến Hồn Học Viện tại bên ngoài Chiến Hồn Học Viện, Cửu Tiêu Thương Hội lúc này mới có cơ hội lợi dụng. Chuyện này Tiêu Phàm nhất định sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đôi mắt đẹp của Long Vũ lóe lên, trầm mặc không nói, thầm nghĩ trong lòng:
- Thiên Hương Bà Bà thực lực mặc dù không tốt, nhưng mà nàng dùng độc lại cực kỳ lợi hại, chàng nhất định phải cẩn thận.
Nơi xa, trong bầu trời đêm một thân ảnh đáp xuống, cấp tốc chạy về nơi xa, tránh thoát đạo kiếm quang kia, bay ra ba mươi bốn mươi trượng mới dừng lại, ngoài Thiên Hương Bà Bà ra còn có thể là ai!
- Ngươi muốn làm gì?
Thiên Hương Bà Bà căm tức nhìn Tiêu Phàm, thanh âm khàn khàn cực kỳ âm trầm, không khỏi khiến người ta nổi da gà.
- Làm gì à? Ngươi không phải biết còn phải hỏi sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng. Lần trước Sát Vương Thí Luyện đi tới Long Hoàng Đế Đô, hắn liền muốn tìm Thiên Hương Bà Bà.
Dù sao, Tiêu Hạo Thiên bị bà ta bắt đi, Tiêu Phàm rất muốn biết rõ Tiêu Hạo Thiên cụ thể ở đâu, có lẽ còn có thể tìm ra manh mối cha mẹ mình.
So với việc bị lão yêu bà này âm thầm tính toán, còn không bằng bản thân ngả bài với bả.
- Ngươi không biết, nơi này là địa phận Chiến Hồn Học Viện sao? Muốn tại địa phận Chiến Hồn giết Phó Viện Trưởng, ngươi ăn tim gấu gan báo à?
Thiên Hương Bà Bà phẫn nộ quát.
Vừa rồi một màn Tiêu Phàm chém giết Lôi Hải, bà ta đã tận mắt nhìn thấy, hiện tại thanh kiếm của Tiêu Phàm chỉ hướng nàng, điều này khiến nàng làm sao không sợ hãi.
Có điều cũng chính bởi như thế, trong lòng Thiên Hương Bà Bà đã có ý quyết phải giết Tiêu Phàm.
Không chỉ là vì báo thù cho Tiêu U, mà là Bà không muốn về sau phải đối mặt với một đối thủ cường đại.
Với thực lực có thể chém giết Chiến Đế cảnh trung kỳ của Tiêu Phàm, thông qua vòng tuyển của Nam Vực Đại Bỉ hẳn không có gì khó. Với thiên phú của hắn, đoán chừng đã có thể so cùng những siêu cấp thiên tài Thánh Thành.
Nếu như Tiêu Phàm tiến vào Vô Song Thánh Thành, nhất định sẽ trở nên cường hãn hơn, đến lúc trở về, khả năng nàng không thể chiến thắng.
- A? Nơi này là Chiến Hồn Học Viện?
Tiêu Phàm cau mày một cái, cúi đầu nhìn lại phía dưới. Quảng trường Phi Độ Chiến Thuyền trước đó bọn hắn dừng lại quả thực cách đó không xa, nơi này hẳn là Chiến Hồn Học Viện.
Nếu như là bên ngoài Chiến Hồn Học Viện, Tiêu Phàm tất nhiên không sợ hãi, nhưng mà tại Đại Long Chiến Hồn Học Viện giết người, hắn tạm thời không dám.
Đại Ly Chiến Hồn Học Viện có cao nhân như Bắc Lão, ai biết rõ Đại Long Chiến Hồn Học Viện có hay không?
Với thực lực hiện tại của hắn, trước mặt Bắc Lão hắn vẫn cảm giác được bản thân nhỏ bé. Tiêu Phàm không dám mạo hiểm.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm càng thêm âm lãnh, Thiên Hương Bà Bà này cũng thật chú ý cẩn thận, vậy mà đã sớm nghĩ đến hiện tại.
- Lão vu bà, ta giết đồ đệ ngươi, ngươi không muốn giết ta sao?
Tiêu Phàm cười nói, dù sao đã đến cấp độ này, Tiêu Phàm trực tiếp nói rõ.
- Nếu như ta không muốn giết ngươi, cũng sẽ không sắp xếp ngươi ở đây, để Lôi Hải dẫn người tới giết ngươi. Là ngươi hủy hi vọng để ta trở về gia tộc, ta hận không thể đem ngươi thiên đao vạn quả.
Thiên Hương Bà Bà trong lòng lạnh giọng nói.
Đương nhiên, những lời này Bà không nói ra, lạnh như băng nhìn Tiêu Phàm nói:
- Ta tất nhiên muốn giết ngươi, có điều phép khích tướng này của ngươi đối với ta vô dụng.
Thiên Hương Bà Bà qua bao năm thàng, đâu có thể bị lời nói Tiêu Phàm khích tướng, chính diện đối địch không phải là thế mạnh của nàng.
Thấy Thiên Hương Bà Bà không nhúc nhích, Tiêu Phàm hơi có chút thất vọng. Sau một khắc, lông mày Tiêu Phàm đột nhiên nhíu lại, U Linh Chiến Hồn bên trong Hồn Hải bỗng nhiên hiện lên ở ngoài cơ thể, từng tia sương mù lượn lờ chung quanh hắn.
Bởi vì bây giờ là đêm tối, căn bản mắt thường không có khả năng nhìn thấy, nếu như không phải U Linh Chiến Hồn cảnh báo, Tiêu Phàm còn không phát hiện ra.
- Lão vu bà, ngươi dám dùng độc?
Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, hét lớn, phẫn nộ nhìn Thiên Hương Bà Bà.
- Ngươi có phải cảm thấy đầu có chút choáng váng không?
Thiên Hương Bà Bà cười nhạt một cái nói, khóe miệng giương lên, tựa như âm mưu đạt được, da dẻ khô gầy chen tại cùng một chỗ, nhìn qua vô cùng lạnh lùng.
- Ngươi!
Tiêu Phàm hai tay ôm đầu, thân thể lung lay sắp đổ.
- Tiêu Phàm, cẩn thận!
Cũng đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ từ đằng xa truyền đến, vừa dứt lời, một cánh tay trong nháy mắt bắt lấy Tiêu Phàm, bay đi về nơi xa.
Tiêu Phàm còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị một cỗ đại lực kéo lui lại, đầu quay sang nhìn về bên cạnh, lại nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc.
- Long Vũ?
Tiêu Phàm kinh ngạc nói, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Long Vũ vậy mà đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, trong lòng thầm mắng không thôi:
- Tiểu ny tử không phải thật sự cho rằng ta trúng độc chứ? Nha, ta chỉ là muốn lừa gạt lão vu bà kia ra khỏi Chiến Hồn Học Viện mà thôi.
- Đừng nói chuyện, Thiên Hương Bà Bà là cao thủ dùng độc, ngươi cùng với bà ta giằng co, nhất định là tự tìm cái chết.
Long Vũ mang theo Tiêu Phàm cấp tốc hướng về vị trí tiểu viện trước đó.
Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng mấy người cảm giác được không thích hợp, cũng đồng loạt đạp không mà lên, xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm.
Một phương hướng khác, Long Thần cũng không chút do dự đạp không mà đến, thủ hộ ở bên cạnh Long Vũ.
Thiên Hương Bà Bà phía trên không trung cau mày một cái, khóe miệng giương lên nói:
- Trúng Vọng Đoạn Thu Tràng Lộ của ta, ngươi đừng hòng sống tiếp, chờ chết đi.
- Long Thần, Long Vũ, các ngươi lại còn dám xuất hiện, cũng tốt, Hoa Thiên Bảo đoán chừng chờ đợi rất lâu rồi, vừa hay, hắn cũng muốn giết cả Tiêu Phàm.
Thiên Hương Bà Bà lại nói, tựa như Bà đã thấy cảnh Hoa Thiên Bảo dẫn đầu đám người Hoa gia đánh tới.
- Tiêu Phàm, ngươi thế nào rồi?
Long Vũ lo lắng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Không được rồi, sắp chết, sắp chết....
Tia mắt Tiêu Phàm quét qua Thiên Hương Bà Bà, sau đó tỏ vẻ vô cùng khó chịu nói, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Bà nội nó, lão vu bà này thật khó chơi, nhìn thấy người ở đây quá nhiều, bà ta vẫn không dám mạo hiểm.
- Ngươi đừng gặp chuyện xấu gì, ca ca, mau dẫn hắn đi Luyện Dược Sư Công Hội tìm thuốc giải.
Long Vũ nước mắt dâng lên, nước mắt trong suốt liền lăn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.