Chương trước
Chương sau
Trong đêm tối, một tia sáng lấp lóe giống như một khỏa lưu tinh xẹt qua vô ngần hư không, tốc độ nhanh vô cùng.
Một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy một đạo hắc ảnh bị xé toạc, máu tươi bắn ra, một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Ngay sau đó, thân ảnh Tiêu Phàm từ trong phòng bắn ra, con ngươi băng lãnh nhìn không trung tiểu viện, tầm mười đạo thân ảnh trong nháy mắt in vào bên trong tầm mắt hắn.
- Các ngươi là ai?
Cách đó không xa, Hỏa Hoàng căm tức nhìn không trung, toàn thân đan xen hỏa diễm, tay phải hắn bóp lấy cổ một đạo hắc ảnh, hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt.
- Hỏa Hoàng, không cần hỏi, dù sao đều là một đám người chết mà thôi.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra một câu, sau đó cầm Tu La Kiếm trong tay hướng về không trung bắn nhanh đi.
Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, hoàn toàn siêu việt, chỉ một lát sau, một màn mưa máu liền huy sái bên trong tiểu viện, tất cả mọi người đều bị Tiêu Phàm chém giết hầu như không còn.
Một chút tu sĩ Chiến Hoàng cảnh làm sao có thể qua được đồ sát của Tiêu Phàm đây, dù là muốn chạy đều không có cơ hội.
- Tiêu Phàm, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Bọn chúng là ai.
Hỏa Hoàng nhìn huyết vũ đầy đất, sắc mặt âm trầm vô cùng.
- Không biết, dù sao đều là người muốn giết ta.
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói, lần trước tại Long Hoàng Đế Đô, hắn cũng đắc tội không ít người, chí ít người Hoa gia cùng Diêm La Phủ khẳng định muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Mặt khác, Thiên Hương Bà Bà cũng rất muốn giết chết hắn, Tiêu Phàm tự nhiên không biết là ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hỏa Hoàng không khỏi trợn mắt một cái, thật muốn hung hăng đánh Tiêu Phàm một trận, đáng tiếc hắn cũng biết, hiện tại hắn chưa chắc có thể đánh thắng được Tiêu Phàm.
- Yên tâm đi, Hỏa sư huynh, không có việc gì.
Tiêu Phàm cho một cái ánh mắt yên tâm, quay người liền đi vào phòng.
Trong lòng hắn không có thoải mái như vậy, những người này hắn có thể nhìn ra mấy phần, Huyết Sát Chi Khí trên người cực kỳ nồng đậm, hẳn là sát thủ.
Khả năng lớn nhất chính là người Diêm La Phủ, dù sao lần trước Sát Vương Thí Luyện vòng thứ nhất, Diêm La Phủ cũng có mấy mười người bị Tiêu Phàm tính toán, toàn diệt tại Long Hoàng Đế Đô, đây chính là mối thù không nhỏ.
Đương nhiên, Tiêu Phàm càng thêm tin tưởng, muốn giết hắn là Hoa Thiên Bảo, hôm nay hắn đi tới Long Hoàng Đế Đô, Hoa Thiên Bảo khẳng định biết rõ.
- Thiên Hương Bà Bà sẽ không mời sát thủ ứng phó ta, tối đa chỉ bại lộ vị trí của ta mà thôi.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, đột nhiên tựa như trong nháy mắt nhớ tới cái gì, nói:
- Chỉ là không biết Tiêu U có bại lộ thân phận ta hay không, nếu như Thiên Hương Bà Bà biết thân phận ta, có thể hay không?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm lập tức biến ngưng trọng lên, nếu như Thiên Hương Bà Bà biết thân phận hắn, vậy đối phó mình, khả năng không chỉ có Thiên Hương Bà Bà, mà còn có Vô Song Thánh Thành Sở gia.
- Chắc là không phải, bằng không sau khi Tiêu U chết, Thiên Hương Bà Bà sẽ làm một chút sự tình gì đó, Tiêu U đã tận mắt thấy Thiên Hương Bà Bà bắt gia gia, nàng khẳng định không dám bại lộ thân phận ta.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Phàm vẫn là không dám buông lỏng cảnh giác.
- Dừng lại!
- Nơi này là chỗ Chiến Hồn Học Viện Đại Ly nghỉ ngơi, các ngươi ai cũng không thể vào.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm hét lớn, ngay sau đó một trận tiếng bước chân gấp rút truyền đến.
- Mẹ nó, còn không xong!
Tiêu Phàm sầm mặt lại, trong nháy mắt đó, hắn thả Hồn Lực, lập tức mấy chục đạo thân ảnh tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm.
Người đến khí thế rào rạt, sát khí nặng nề, không đợi Tiêu Phàm phản ứng, mấy chục đạo thân ảnh đã đem gian phòng Tiêu Phàm vây chật như nêm cối.
Tiêu Phàm ra khỏi phòng, trong sân bốn phía đều là bóng người.
Những người này thống nhất ăn mặc bạch sắc phục thị, góc trên bên phải quần áo còn thêu lên hai chữ to, Cửu Tiêu.
Dùng đầu ngón chân ngẫm lại, Tiêu Phàm cũng biết rõ những người này đến từ chỗ nào, chính là Cửu Tiêu Thương Hội!
Chỉ là Tiêu Phàm nghĩ không ra người Cửu Tiêu Thương Hội vì cái gì tìm tới mình?
- Bạch Long! Lúc trước Bạch Long chạy trốn khẳng định nhìn thấy Lôi Vân chết, sau đó nói cho Lôi gia cùng Hoa Thiên Bảo.
Tiêu Phàm sầm mặt lại, trong nháy mắt nghĩ đến cái gì.
- Tiêu Phàm, bọn hắn lại vì ngươi mà đến?
Hỏa Hoàng cau mày một cái, trong lòng hắn có chút hối hận, cừu nhân tiểu tử này quả thật là đếm không xuể.
Hỏa Hoàng nghĩ không ra, Tiêu Phàm làm sao lại đột nhiên đắc tội nhiều người tại Long Hoàng Đế Đô như vậy?
Tiêu Phàm cười khổ một hồi, con ngươi rơi vào một nam tử trung niên chừng năm mươi tuổi, ánh mắt những người khác nhìn về phía hắn đều có một tia kính sợ, nghĩ đến những người này đều là thủ.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Lôi Vân Trưởng Lão là bị ngươi giết chết?
Trong giọng nói Nam tử trung niên đều là vẻ chất vấn, trong mắt hiện ra một đạo hung quang.
- Cái gì Lôi Vân Trưởng Lão? Ta đây là lần thứ hai đến Long Hoàng Đế Đô, làm sao dám trèo cao vào Trưởng Lão Cửu Tiêu Thương Hội các ngươi?
Tiêu Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên cau mày một cái, ánh mắt nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, muốn đem Tiêu Phàm nhìn thấu, Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh, căn bản nhìn không ra bất kỳ dị dạng.
Tiêu Phàm chỉ cảm giác được một cỗ Hồn Lực bàng bạc bức bách hắn, bất quá điểm ấy lực lượng căn bản không làm gì được hắn.
- Có người tận mắt nhìn thấy ngươi giết Lôi Vân Trưởng Lão, ngươi còn muốn giảo biện?
Nam tử trung niên căm tức nhìn Tiêu Phàm nói, trong giọng nói mang theo một cỗ Ý Chí trùng kích, mặc dù không thể đối với Tiêu Phàm tạo thành tổn thương mãnh liệt, nhưng người nhát gan đoán chừng trong nháy mắt liền sẽ sợ mất mật.
- Ngươi nói có người tận mắt nhìn ta giết cái gì cẩu thí Lôi Vân Trưởng Lão? Có bản sự gọi hắn ra đây ngay mặt đối chứng!
Tiêu Phàm cũng giận lên, không có mảy may e ngại.
Tiêu Phàm thật đúng là không tin, Cửu Tiêu Thương Hội có thể cầm được chứng cứ đến.
Nếu như cầm được ra, bọn hắn đã sớm để Bạch Long đến nơi này tự mình giằng co, cho dù Bạch Long không đến, Hoa Thiên Bảo cũng sẽ tới.
Hoa Thiên Bảo hiện tại dù sao cũng là đường đường Đại Long Đế Chủ, chẳng lẽ còn không dám ứng phó một tên tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, Tiêu Phàm không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Hoa Thiên Bảo muốn mượn tay Cửu Tiêu Thương Hội ứng phó bản thân mà thôi.
- Làm càn, tên Lôi Vân Trưởng Lão ngươi làm sao có thể vũ nhục?
Nam tử trung niên phẫn nộ quát, lách mình một bước hướng về Tiêu Phàm.
- Cút!
Ứng phó người như vậy, Tiêu Phàm cho tới bây giờ sẽ không khách khí, đừng nói ngươi không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ thì như thế nào, giết đến tận cửa, lão tử tất yếu khách khí với ngươi?
Một cỗ khí tức bàng bạc phóng tới nam tử trung niên, thân hình hắn bị một cỗ đại lực ngăn trở, vậy mà khó tiến lên.
- Lão phu chính là Hội Trưởng Cửu Tiêu Thương Hội Lôi Hải, không người nào dám cùng lão phu nói chuyện như thế, tiểu tử ngươi to gan!
Nam tử trung niên cười lạnh nhìn Tiêu Phàm:
- Cho dù không phải ngươi giết thì ngươi cũng phải chết!
- Thằng khùng, ngươi tới cửa liền muốn giết ta, còn muốn ta có ngữ khí tốt đối với ngươi? Con mẹ nó đầu ngươi bị lừa kẹp sao!
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm làm sao tiếp tục bình tĩnh nữa, lão bất tử này thật đúng là quá coi trọng mình rồi.
Cửu Tiêu Thương Hội tại Đại Long Đế Triều đúng là một quái vật khổng lồ, nếu như Tiêu Phàm trước kia tất nhiên sẽ e ngại, nhưng hiện tại, an nguy Tiêu gia có người bảo hộ, Tiêu Phàm thật đúng là không để trong mắt.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, toàn trường đều chấn kinh, tiểu tử này thật đúng là lớn mật, đến Hội Trưởng Cửu Tiêu Thương Hội cũng dám nhục mạ!
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.