Chương trước
Chương sau
Không phải Tiêu Phàm cuồng vọng tự đại, nếu như đã phát hiện đối thủ, chính diện giao thủ thì hắn không có bất kỳ lo lắng gì.
Tốc độ xuất thủ của hắn rất nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nếu là đổi lại người khác, đoán chừng đã sớm bị dọa đến bỏ chạy.
Bất quá cô gái đối diện lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới Tiêu Phàm cũng dám xuất thủ với nàng, lập tức khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Ngọc thủ nhẹ nhàng vung lên, đột nhiên vô số thiên địa linh khí hình thành giọt nước dung hợp tại cùng một chỗ, ngưng tụ thành một đạo màn sáng trong suốt, bên trong màn sáng ẩn chứa một cỗ Hồn Lực ba động cường đại, ẩn ẩn có xu thế cuồng bạo.
Tiêu Phàm vội vàng ngừng thân hình, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, hướng một bên né tránh, màn sáng trong suốt cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hồng hộc!
Quả nhiên như hắn sở liệu, màn sáng kia đột nhiên bắn ra từng đạo Lôi Điện Chi Lực xuyên qua hư không, mấy cây đại thụ bị đánh vỡ nát.
Trong lòng Tiêu Phàm run lên, đây là năng lực gì, vậy mà có thể điều khiển Lôi Điện Chi Lực, không giống như thủ đoạn tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, ngược lại còn ẩn chứa lực lượng Ý Chí của cường giả Chiến Đế cảnh.
- Lĩnh ngộ Lôi Điện Ý Chí?
Con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, Ý cảnh này với hắn mà nói cũng không có quá lực uy hiếp, nhưng Ý Chí lại hoàn toàn khác biệt. Ý Chí uy áp có thể nghiền ép tu sĩ Chiến Hoàng, cơ bản không cần phản kháng.
Ý Chí cùng Ý cảnh khác biệt lớn nhất, chính là Ý cảnh là vô hình, mà Ý Chí lại là hữu hình. Tựa như Lôi Điện Ý Chí, một khi bị công kích, dù là Tiêu Phàm cũng phải thụ thương.
- Vậy mà tránh thoát được, xem ra ngươi cũng không phải hạng người vô danh?
Cô gái áo đen kia lại nhô ra, tựa như u linh hiện ra sau lưng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chậm rãi quay người, nhìn chăm chú giọt nước bốn phía, cũng không có lập tức xuất thủ, những giọt nước này làm hắn muốn tới gần nữ tử đều hết sức gian nan.
Những giọt nước này có thể công có thể thủ, một khi Tiêu Phàm có động tác, nữ tử áo đen liền có thể tuỳ tiện khống chế giọt nước tiến hành phòng ngự.
- Cuối cùng cho ngươi một cơ hội, giao lệnh bài tích lũy, lưu ngươi một mạng, bằng không...
Nữ tử áo đen nhìn thấy Tiêu Phàm không để ý đến nàng, lập tức cũng giống như mất đi hứng thú.
- Bằng không cái gì? Ngươi muốn giết ta?
Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên.
Vừa dứt lời, một đạo bạch sắc ngân quang tại hư không lóe qua, chẳng biết lúc nào, trong tay Tiêu Phàm đã xuất hiện một chuôi trường kiếm, trường kiếm rung động nhè nhẹ một cái.
Đột nhiên, một đạo ba động huyền diệu hướng về bốn phương tám hướng quét sạch ra, tốc độ rất nhanh, làm nữ tử áo đen phản ứng không kịp.
- Như ngươi mong muốn.
Nữ tử áo đen khẽ quát một tiếng, đưa tay vung lên, vô số giọt nước hư không đột nhiên hướng về Tiêu Phàm.
Nhưng mà Tiêu Phàm căn bản bất vi sở động, Tu La Kiếm vào vỏ, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
- Kiếm Chi Luật Động!
Thanh âm không lớn, nhưng nữ tử áo đen lại nghe được thập phần rõ ràng, nàng coi là Tiêu Phàm chuẩn bị thi triển đại chiêu gì, không nghĩ tới vậy mà thu hồi bảo kiếm.
Điều này khiến nàng càng thêm phẫn nộ, bản thân đường đường là một trong Thập Đại Sát Thủ lại bị một tiểu tử không biết tên không thèm nhìn.
Nhưng mà...
Phốc phốc phốc! Sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy giọt nước đầy trời trong hư không đột nhiên nổ tung, Lôi Điện Chi Lực lấp lóe quang mang cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Trong hư không xuất hiện một đạo hư ảnh kiếm khí như có như không.
- Ngươi? Ngươi là ai!
Nữ tử áo đen trong mắt rốt cục lóe qua một tia kinh ngạc, một kiếm phá vỡ tất cả giọt nước, việc này không phải người bình thường có thể làm được.
Dù là cùng nàng giao thủ qua am đại thiên tài sát thủ khác của Diêm La Phủ cũng không thể dễ như trở bàn tay làm đến bước này a.
- Huyết Lâu, U Linh.
Tiêu Phàm nhàn nhạt phun ra hai chữ, cô gái áo đen này thực lực không cho phép khinh thường, có tư cách biết rõ tên mình.
- U Linh? Chưa nghe nói qua.
Nữ tử áo đen lắc đầu, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Bất quá, ngươi có tư cách biết rõ tên của ta, Diêm La Phủ Lưu Ly.
Lời còn chưa dứt, nữ tử áo đen Lưu Ly lần nữa biến mất tại chỗ, dù là Tiêu Phàm đều bắt không kịp bóng dáng nàng, bốn phía chỉ có vô số giọt nước lơ lửng, bên trong giọt nước chiếu rọi lấy bóng dáng Tiêu Phàm, lít nha lít nhít làm cho người ta có loại cảm giác hôn mê.
- Đối với danh tự ngươi, ta không có bất kỳ hứng thú.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, những tên này là Thập Đại Sát Thủ, từng tên đều mũi vểnh lên trời, coi bản thân là vô địch thiên hạ.
Trước đó Độc Cô Trường Dật như thế, hiện tại Lưu Ly cũng như thế, khiến Tiêu Phàm thập phần khó chịu.
Trong bàn tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một mảnh vải đen, miếng vải đen che kín hai mắt, vô số hình chiếu đối với Tiêu Phàm rốt cuộc không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Thực lực Lưu Ly thập phần quỷ dị, loại năng lực này dường như thiên sinh vì sát thủ mà chuẩn bị, Tiêu Phàm mặc dù trên miệng khinh thường đối phương nhưng trong lòng vẫn không dám có mảy may lãnh đạm.
Vòng thứ ba Sát Vương Thí Luyện, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
- Lưu Ly Chi Cảnh, mở.
Cũng đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ âm thầm vang lên, giọt nước đầy trời đột nhiên tản ra quang mang dị dạng, quang mang càng ngày càng hừng hực, giọt nước cũng không ngừng phóng đại.
Ba ba ~~
Từng đợt giòn vang truyền ra, giọt nước đầy trời đột nhiên vỡ ra, hóa thành từng đạo màn sáng dung hợp tại cùng một chỗ, hình thành một quang cầu to lớn, đem Tiêu Phàm bao phủ bên trong, quả thực là thập phần quỷ dị.
- Hô!
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm động, Tu La Kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự thi triển Sát Phạt Chi Kiếm, lần theo thanh âm bắn ra mà đến.
Tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng, một đóa hoa máu tại hư không nở rộ, thân ảnh Lưu Ly từ trong hư không rơi xuống, sắc mặt nàng khó coi tới cực điểm, trong lòng kinh nghi nói:
- Làm sao hắn biết, hắn làm sao có thể bắt được thân ảnh của ta?
Khó trách Lưu Ly kinh ngạc như thế, Huyễn Cảnh kia nàng đã sử dụng qua vô số lần, chỉ cần là tu sĩ Chiến Hoàng cảnh tuyệt đối sẽ không đào thoát được, nhưng mà bây giờ đối với Tiêu Phàm lại không có bất kỳ tác dụng gì, điều này khiến nàng như thế nào không khiếp sợ.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên cái cây bên cạnh Lưu Ly từ chính giữa vỡ ra, vết cắt thập phần chỉnh tề, hiển nhiên bị một kiếm cắt ra.
Ngay sau đó, nơi xa truyền đến tiếng vang, mười mấy cây đại thụ toàn bộ vỡ ra, Lưu Ly trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Kiếm này thật đáng sợ!
Đây là ý nghĩ trong lòng Lưu Ly, nàng gặp qua không ít người am hiểu sử dụng kiếm, nhưng giờ phút này nàng mới phát hiện những người kia cùng Tiêu Phàm so sánh đều không là gì cả.
- U Linh? Huyết Lâu khi nào có dạng cao thủ này?
Trong lòng Lưu Ly tự nói, khó mà bình tĩnh, nhìn máu tươi thẩm thấu trên cánh tay, sắc mặt âm trầm nói: - Không được, nhất định phải lập tức giết chết hắn, bằng không người chết chính là ta.
- Lưu Ly Thiên Mạc.
Lưu Ly hét lớn một tiếng, lần nữa động thủ công sát Tiêu Phàm, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, trên cổ bỗng nhiên mát lạnh.
Thân thể mềm mại của Lưu Ly bỗng nhiên run rẩy một cái, trong nháy mắt đình chỉ động tác trên tay, trên cổ nàng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh trường kiếm lạnh buốt, ánh kiếm phừng phực, tùy thời đều có thể cắt chiếc cổ non mịn của nàng.
- Cho ta lệnh bài tích lũy đi.
Một thanh âm thăm thẳm vang lên, ngữ khí thập phần bình tĩnh, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.
- Ngươi làm sao có thể nhanh như vậy?
Lưu Ly vô cùng kinh hãi, nhưng lại không dám quay đầu, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề.
- Là ngươi quá chậm.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, tháo miếng vải đen che kín hai mắt xuống, một tay ngả vào trước người Lưu Ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.