Chương trước
Chương sau
Bên trong núi rừng âm u ẩm ướt, những gốc cây cổ thụ cứng cáp giao thoa, Tiêu Phàm xuyên toa trong đó, tìm kiếm bóng dáng những người khác.
Mấy canh giờ sau, Tiêu Phàm cũng không gặp được bất luận sinh linh gì, lại càng không cần phải nói đến tu sĩ.
Mảnh Cổ Địa này quá rộng lớn, xung quanh chí ít cũng có mấy trăm nghìn dặm, tu sĩ Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ có thể tiến vào vòng thứ ba tổng cộng cũng hơn 1000 người, muốn tìm một người xác thực không dễ.
- Trừ phi gặp gỡ động tĩnh lớn, đem tất cả mọi người hấp dẫn tới, bằng không muốn gặp một người thật đúng là không dễ dàng gì.
Tiêu Phàm thở dài.
Mảnh rừng u ám yên tĩnh khiến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ âm trầm, Hồn Lực Tiêu Phàm luôn chú ý đến bốn phía, không dám có mảy may buông lỏng,
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm giác mảnh Cổ Địa này thập phần nguy hiểm, mấy canh giờ đến nay, nỗi lòng hắn cực kỳ không yên, như có người âm thầm nhìn chằm chằm bản thân hắn.
Chủ yếu nhất là, Tiêu Phàm không biết Đọa Lạc Cốc hiện tại rốt cuộc là ban ngày hay đêm tối, thiên không lờ mờ dường như vĩnh hằng bất biến.
Đừng nói ở chỗ này tranh đấu, cho dù người bình thường ở chỗ này đợi một tháng cũng sẽ trở thành tên điên.
Tiêu Phàm cũng không khỏi cảm khái, khó trách địa phương này được xưng là Đọa Lạc Cốc, quả thật có mấy phần chuẩn xác.
- Không đúng, tại sao ta cảm giác Hồn Lực trong cơ thể trôi qua?
Tiêu Phàm đột nhiên giật mình, cảnh giới nhìn bốn phía, sau đó thi triển nhất tâm nhị dụng cảm thụ được trạng thái bản thân.
Xác thực như hắn sở liệu, Hồn Lực trong cơ thể đang lặng yên trôi qua, vô luận hắn dùng phương pháp gì đều ngăn cản không nổi.
- Đọa Lạc Cốc, mẹ kiếp, đây chính là cái gọi là Đọa Lạc Cốc? Ngay cả tu vi đều sẽ bị sa đọa?
Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng, sau đó dẫn ra U Linh Chiến Hồn bảo vệ quanh thân, hoàn toàn ngăn cách cùng không khí.
Khiến hắn vui mừng là tốc độ Hồn Lực trôi qua lập tức chậm rất nhiều, dựa theo dạng tốc độ này, cho dù đi qua một tháng cũng không đến mức ngã vào Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ.
Sưu sưu!
Đột nhiên, từng tiếng âm thanh lá cây ma sát từ phía sau truyền đến, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay người nhìn về phía sau, lông mày hơi nhíu, nhưng mà trừ một vùng tăm tối, cái gì cũng đều không có.
Hô!
Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị quay người, đột nhiên một đạo bóng roi hắc sắc từ bên trong bóng tối gào thét đánh ra, một đôi mắt u ám bên trong bóng tối tản ra u quang, lè lưỡi, xông thẳng đến mi tâm Tiêu Phàm.
Con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể như gió phiêu nhiên lui lại, cũng may Linh Giác hắn thập phần linh mẫn, phản ứng rất kịp thời.
Xì xì... Phía trên một gốc cổ thụ phát ra từng đợt thanh âm ăn mòn, phóng tầm mắt nhìn tới lại nhìn thấy cây cổ thụ vậy mà nhanh chóng khô héo, rễ cây cơ hồ trong nháy mắt hư thối.
Quay đầu nhìn về phía trước lại thấy một đầu tiểu xà toàn thân thanh sắc, lưỡi phun ra nuốt vào theo dõi hắn, một đôi con mắt màu xanh nhìn Tiêu Phàm khiến toàn thân hắn run lên.
Toàn thân nó đều là màu xanh, lân phiến nhỏ bé bao trùm, đỉnh đầu còn mọc ra một cái sừng màu xanh nhỏ, nếu như có trảo nữa thì thứ này chắc chắn chính là một phiên bản thu nhỏ của Giao Long.
- Trời đậu, Bát Giai Thiên Thanh Long Xà!
Trong đầu Tiêu Phàm trực tiếp lóe qua một cái tên, mở miệng nổi giận mắng.
Tiêu Phàm nào dám ở lại, không chút do dự hướng về nơi xa bỏ chạy, khó trách hắn trước đó phát hiện có con mắt theo dõi hắn, xem ra chính là Thiên Thanh Long Xà này.
Mặc dù Thiên Thanh Long Xà không trưởng thành, nhưng Tiêu Phàm vẫn không dám cùng nó chiến đấu, độc Thiên Thanh Long Xà cực kỳ đáng sợ, dù là Hồn Thú cùng giai dính phải hẳn nhất định phải chết.
Chỉ bằng vào tốc độ Thiên Thanh Long Xà vừa nãy để phán đoán, hẳn là Thất Giai đỉnh phong hoặc là Bát Giai sơ kỳ, cụ thể là tu vi gì, Tiêu Phàm không rõ ràng.
Nhưng Tiêu Phàm không dám đánh cược, lựa chọn tốt nhất là lập tức rời nơi này.
Bất quá, Thiên Thanh Long Xà lại không có buông tha hắn, nhanh chóng truy sát theo. Tiêu Phàm sầm mặt lại, gia hỏa này chẳng lẽ muốn cùng mình dây dưa?
Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tam Trọng Khoái Mạn Chi Ý, bây giờ đột phá Chiến Hoàng đỉnh phong, tốc độ dù so với tu sĩ Chiến Đế sơ kỳ cũng chỉ nhanh hơn chứ không chậm, sau mười mấy tức, Tiêu Phàm liền đem Thiên Thanh Long Xà triệt để vứt bỏ.
- Hô!
Tiêu Phàm buông lỏng một hơi. Đọa Lạc Cốc khiến hắn càng ngày càng bất an, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.
- Ân?
Đột nhiên mở trừng hai mắt, một vòng u quang từ khóe mắt hắn lóe qua, Tiêu Phàm cảm giác cổ mát lạnh, không chút do dự hướng về phía trước cắm xuống.
Dư quang Tiêu Phàm chỉ thấy một đạo bóng đen, bất quá, bóng đen nhân hình nọ cũng không có tiếp tục xuất thủ, mà hướng về phía rừng u ám chạy đi.
- Muốn chạy?
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, như cung tiễn rời dây, trong nháy mắt ngăn lại đường đi của đạo hắc ảnh kia.
Nhìn chằm chằm bóng đen kia, Tiêu Phàm trên mặt lộ ra một tia cổ quái, người này là một người quen, Diêm La Phủ Vô Tâm gặp gỡ vòng thứ hai trước đó.
Bản thân thông qua cánh cửa truyền tống lập tức truyền tống đến Đọa Lạc Cốc này, vậy mà cũng có thể gặp gỡ hắn.
- Thật đúng là hữu duyên mà.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhàn nhạt nhìn Vô Tâm nói.
- Tiêu Phàm?
Vô Tâm biến sắc, hiển nhiên hắn không nghĩ tới người vừa nãy hắn đâm lại là Tiêu Phàm, so với hơn nửa tháng trước, khí thế trên người Tiêu Phàm càng thêm cường đại.
Mặc dù hắn cũng đã đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ, nhưng cùng Tiêu Phàm vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Vô Tâm quay đầu chạy, căn bản không có chút gì do dự lưu lại, nếu ở lại thì chết là cái chắc. Nơi này chính là rừng già rậm rạp, cho dù thực lực Tiêu Phàm cường đại, tốc độ bất phàm, cũng chưa chắc có thể đuổi kịp mình.
- A!
Tiêu Phàm cười khẽ một tiếng, một kiếm trong bàn tay hướng về phía trước chém tới, kiếm khí đáng sợ quét ngang tất cả, mấy khỏa cổ thụ sụp đổ.
Vô Tâm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thi triển toàn lực cắm đầu xuống đất, thần sắc khó coi tới cực điểm, vừa nãy nếu như không phản ứng nhanh thì hắn đã bị Tiêu Phàm một kiếm chém chết.
Tiêu Phàm dẫn theo Tu La Kiếm, chậm rãi hướng về Vô Tâm đi đến, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, nhìn Vô Tâm cười lạnh nói:
- Chạy đi, ngươi chạy cho ta xem.
Lần trước để ngươi chạy, lần này lại còn dám ám sát ta, thật đúng là gan chó lớn rồi.
- Tiêu Phàm, ta nguyện ý đem lệnh bài tích lũy đưa cho ngươi!
Vô Tâm rất muốn giải thích, ta thực không biết là ngươi, bằng không ta nào dám xuất thủ.
Thế nhưng hắn biết, tùy tiện cầu xin tha thứ, Tiêu Phàm đều sẽ không bỏ qua hắn, còn không bằng dứt khoát trực tiếp đem lệnh bài tích lũy đưa cho Tiêu Phàm.
- Huh?
Tiêu Phàm có chút dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, khó hiểu nói:
- Hiện tại ta giết ngươi, ngươi còn có năng lực đánh cược một lần, có lẽ chạy trốn cũng có khả năng, đem lệnh bài tích lũy cho ta, ngươi chắc chắn hẳn phải chết đấy.
- Ta nguyện ý dùng năm lệnh bài tích lũy đổi lấy lệnh bài tích lũy của ta.
Vô Tâm cắn răng nói, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Ý ngươi là, ngươi đi chiếm lấy những lệnh bài tích lũy của người khác, sau đó đem lệnh bài tích lũy bọn hắn cho ta, chuộc lệnh bài tích lũy của ngươi?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Vô Tâm, phương pháp này hắn thật không nghĩ tới, hắn tưởng là Vô Tâm đang ngồi chờ chết.
- Đúng, mỗi giới Sát Vương Thí Luyện đều có dạng này.
Vô Tâm sợ Tiêu Phàm không đáp ứng, vội vàng giải thích nói.
- Đù, xem ra ta vẫn còn quá trẻ, nghĩ thí luyện quá đơn giản, không ngờ tới còn có thể chơi thế này.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng nói, lập tức trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.