Chương trước
Chương sau
Hô hô!
Thời khắc vô số Kiếm Ý bao phủ Tiêu Phàm, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, đột nhiên nhấc lên một trận kiếm khí phong bạo đáng sợ, kiếm khí phong bạo hình dạng xoắn ốc cấp tốc chuyển động, đem tất cả kiếm khí đều ngăn cản ra bên ngoài.
Ngay sau đó, một vệt sáng từ bên trong kiếm khí xoắn ốc phóng lên tận trời, sau đó hóa thành một bóng người, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai.
- Đừng chạy!
Gầm lên một tiếng, chỉ thấy tầm mười nói bóng người đột nhiên hướng về không trung vây giết đến.
- Chạy?
Tiêu Phàm phía trên không trung khóe miệng hơi giương lên, hắn căn bản không nghĩ phải chạy trốn, là không muốn bị mấy người đánh lén mà thôi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới bên ngoài vậy mà không chỉ Bại Vô Ngân, Vô Tâm cùng Truy Mệnh chờ lấy mình, ngoài ra còn có tám đạo thân ảnh, hết thảy mười một người.
Hơn nữa, trong bóng tối còn có mấy đôi mắt đang â thầm nhìn, tùy thời chuẩn bị tập sát.
- Rất lâu không có chân chính hoạt động gân cốt, vừa vặn thử xem uy lực Tu La Kiếm.
Tiêu Phàm giãy dụa cổ, phát ra một tiếng ken két.
Mắt thấy mười người sắp tới gần, Tiêu Phàm cũng rốt cục động.
- Kiếm Chi Luật Động!
Trong lòng khẽ nói, Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm khí gợn sóng hướng về bốn phương tám hướng tán ra, như là sóng nước dập dờn.
- A...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết tại hư không truyền ra, đánh vỡ không gian yên tĩnh, trong không trung có mấy bóng người đang lao về hướng Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại.
Những người khác không biết vì sao nhưng vẫn không chút do dự thối lui, bởi vì mấy người phát ra tiếng kêu thảm chính là bị gợn sóng kiếm khí kia bao phủ.
- Cái gì?
Vô Tâm đột nhiên kinh hãi kêu ra, trợn mắt hốc mồm nhìn những thân ảnh bị kiếm khí bao phủ.
Phốc phốc phốc!
Cũng đúng lúc này, trong cơ thể mấy người kia bắn ra từng đợt huyết kiếm, đem mấy người chém thành từng mảnh, hóa thành một đám mưa máu tràn ngập trên không trung.
Cũng khó trách bọn hắn kinh hãi như thế, kiếm khí kia lại phát ra từ trong ra ngoài, bọn hắn làm sao mà cản được đây.
Trong lòng mấy người thầm hô may mắn, may mắn họ phát hiện kịp thời, bằng không người chết khả năng chính là bọn hắn.
Hô một tiếng, thân ảnh Tiêu Phàm lần nữa hiện ra, bình tĩnh đứng ở đằng xa, ánh mắt băng lãnh bên dưới chiếc mặt nạ màu đen lộ ra vô tận sát ý.
- Ngươi là ai? Làm sao cho tới bây giờ chưa nghe nói qua ngươi?
Bại Vô Ngân đứng ở nơi xa, sắc mặt khó coi nhìn xem Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm! Ngươi là Tiêu Phàm! Bốn tháng trước, mấy chục tên Chiến Hoàng Ninh gia đều chết dưới một kiếm này.
Có tu sĩ kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, toàn thân đều run rẩy lên.
Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, không nghĩ tới lại bị người khác nhận ra, bất quá cũng rất bình thường, dù sao tham gia Sát Vương Thí Luyện có không ít người Đại Ly Đế Triều.
- Tiêu Phàm? Ngươi là Tiêu Phàm?
Ngược lại Truy Mệnh nghe thấy danh tự Tiêu Phàm, đột nhiên lộ ra vẻ hung ác.
- Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào?
Con ngươi Tiêu Phàm rất bình tĩnh, chính diện giao chiến, tu sĩ Chiến Hoàng cảnh hắn thật đúng là không e ngại bất luận kẻ nào.
- Vòng thứ nhất thí luyện tại Long Hoàng Đế Đô, Huyết Thủ phải chăng chết ở trong tay ngươi?
Truy Mệnh nhe răng trợn mắt, sát khí lặng yên xuất hiện, căm tức nhìn Tiêu Phàm, tùy thời chuẩn bị động thủ.
- Ta giết không ít người, không biết ngươi nói là tên nào.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, trong đầu lại là trong nháy mắt hồi tưởng lại một thân ảnh mơ hồ.
- Ngươi có biết Huyết Thủ là đệ đệ ta, ngươi giết hắn, vậy thì chôn cùng hắn đi, không chỉ là ngươi, còn có tất cả mọi người Tiêu gia ngươi đều phải chôn cùng đệ đệ ta!
Truy Mệnh sát cơ hiển hiện, một trận Hàn Băng Chi Khí tràn ngập xuất ra, nhiệt độ hư không bỗng hạ thấp mấy độ.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, khó trách lúc trước có người uy hiếp hắn, nói giết Huyết Thủ sẽ như thế nào, chỉ là hắn một mực không đặt ở trong lòng mà thôi, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ca ca Huyết Thủ.
Nếu là trước kia, Tiêu Phàm nghe được lời nói uy hiếp của Truy Mệnh, đoán chừng đã sớm sát cơ bừng bừng.
Nhưng là hiện tại lĩnh ngộ Tiêu Phàm Tứ Trọng Sát Ý, sắc mặt thập phần bình tĩnh, bất quá hắn Sát Ý trong lòng lại là lặng yên dâng lên, chỉ là căn bản không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn mà thôi.
- Nếu đến tham gia Sát Vương Thí Luyện thì phải chuẩn bị tâm lý, ngươi ngay cả điểm giác ngộ này đều không có, còn tới làm sát thủ?
Tiêu Phàm mặt coi thường.
Sát Vương Thí Luyện vốn là người ăn thịt người, chết người là việc rất bình thường.
Tiêu Phàm bình thường đều sẽ không chủ động đi giết người, trừ phi uy hiếp người có quan hệ cùng hắn, giống như Huyết Yêu Nhiêu lần trước, Tiêu Phàm lúc đó mới chủ động gài bẫy diệt hơn sáu mươi tên sát thủ Diêm La Phủ.
Đương nhiên, Truy Mệnh tới tìm hắn báo thù cũng không có gì đáng trách, nhưng muốn giết Tiêu Phàm hắn phải chuẩn bị tinh thần phải chết.
- Nếu ngươi đã có giác ngộ này, vậy ngươi hãy chết đi.
Truy Mệnh nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã đi tới gần Tiêu Phàm, ngay tại lúc đó, kiếm quang đáng sợ phóng lên tận trời, dường như một đầu mãnh thú Hồng Hoang thoát khỏi lồng giam, tản ra cuồng dã cùng hung mãnh vốn có.
Tốc độ Truy Mệnh rất nhanh, nhanh không thể tưởng tượng nổi, kiếm hắn đồng thời chớp lóe.
Hắn mặc dù chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng tốc độ hắn bộc phát cùng Hồn Lực ba động, tuyệt đối không kém gì Chiến Hoàng đỉnh phong, thậm chí Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Cảm nhận được cỗ kiếm khí sắc bén kia, khuôn mặt Tiêu Phàm có chút đau nhói, hắn chậm rãi nâng kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng chém ra, hư không lưu lại một đạo tàn ảnh.
Kiếm trong tay hắn còn chưa chém xuống, hư không đã trải xuất hiện một dòng kiếm hà đáng sợ.
- Tứ Trọng Sát Phạt Chi Ý, Sát Phạt Chi Kiếm!
Trong lòng khẽ nói một tiếng, kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên phát ra một đạo kiếm khí ba động quỷ dị, căn bản không thể dùng mắt thường thấy được.
Chỉ có Truy Mệnh có thể từ khí tức mà thấy được kiếm ảnh màu đỏ đang cấp tốc đánh tới hắn, thậm chí toàn bộ hư không đều rất giống bị nhuộm thành màu đỏ, làm hắn không có nơi nào để trốn.
Tựa như một kiếm này không còn là kiếm quang, mà là huyết sắc quang hải, bao phủ tất cả, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đường cong tròn màu đỏ, nhanh như thiểm điện, càng ngày càng lớn trong con mắt hắn.
Phốc!
Không có kiếm rít đáng sợ, không có tiếng gào thét thê lương, vẻn vẹn chỉ có một tiếng vang giòn, Truy Mệnh kiếm quang trong nháy mắt bao phủ biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời, thân ảnh Truy Mệnh giằng co tại chỗ, mặt nạ vỡ ra, lộ ra một khuông mặt trắng bệch, ánh mắt sắp chết nhìn qua vị trí Tiêu Phàm, tràn ngập sợ hãi và không cam lòng.
Ngay sau đó, Truy Mệnh đột nhiên rơi xuống mặt đất, cả người không còn một chút sinh cơ nào.
- Hítttt!
Trong lòng đám người rung động mãnh liệt, thanh âm hít vào lương khí vang lên.
Một kiếm, vẻn vẹn một kiếm liền chém chết Truy Mệnh, đây là thực lực đáng sợ đến bực nào.
Quan trọng nhất là bọn hắn căn bản không thấy rõ một kiếm kia như thế nào thì Truy Mệnh đã chết.
Tất cả người ở đây có lẽ chỉ có Truy Mệnh thấy rõ huyết sắc quang mang kia, tuy hắn may mắn nhìn thấy được, nhưng hắn đã chết.
- Hô!
Những người vừa rồi còn chuẩn bị tập sát Tiêu Phàm bỗng bị dọa đến điên cuồng chạy trốn, ngay cả Truy Mệnh đều bị một kiếm giết, mấy tên tôm tép như bọn hắn làm sao có thể làm đối thủ.
Khóe miệng hai người Vô Tâm và Bại Vô Ngân hung hăng co quắp, Vô Tâm còn đỡ, đeo mặt nạ nhìn không thấy khuôn mặt hắn, nhưng sắc mặt Bại Vô Ngân giờ phút này lại là hoàn toàn trắng bệch.
- Các ngươi không phải muốn kiếm của ta sao? Vẫn còn cơ hội đây.
Tiêu Phàm chậm rãi nâng trường kiếm lên, chỉ hai người Vô Tâm cùng Bại Vô Ngân nơi xa, thập phần bình tĩnh nói ra.
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.