Chương trước
Chương sau
Long Hoàng Đế Đô Hoa Phủ.
Hoa Thiên Bảo chờ đợi hai canh giờ, vẫn chưa từng nhìn thấy bóng dáng bọn Hoa Thiên Minh đâu, thần sắc cũng bối rối, trong lòng cũng càng ngày càng bất an.
- A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng cả tòa Hoa Phủ, sắc mặt Hoa Thiên Minh biến đổi, cái thanh âm này hắn đã quá quen thuộc.
- Thiếu Phi!
Hoa Thiên Bảo biến mất trong nháy mắt, hướng đến gian phòng Hoa Thiếu Phi.
Cũng ngay tại mười cái hô hấp trước, Hoa Thiếu Phi đang ngồi ở trước bàn ăn, điên cuồng nuốt lấy nuốt để thức ăn, hơn hai mươi ngày nay, hắn đã gầy đến không còn hình người rồi.
So với lúc trước, giờ nhìn qua hắn ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng, muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi.
Vì để bù đắp cho thân thể, Hoa Thiếu Phi đã gọi người nướng chín vài cái Hồn Thú, ăn một cách điên cuồng, cực kỳ sảng khoái.
Nhưng mà, ăn rồi lại ăn, hắn đột nhiên phát hiện thân thể bắt đầu bành trướng, chẳng lẽ hiệu quả Hồn Thú tốt như vậy?
Chỉ là, rất nhanh hắn liền phát hiện có chút không đúng, cái thân thể này bành trướng cũng nhanh quá, mấy hơi thở liền khôi phục như bộ dáng cũ.
Thế nhưng thân thể căn bản không chỉ bị bành trướng, Hoa Thiếu Phi mới phát hiện, thân thể hắn căn bản không nghe sai khiến, Hồn Lực bên trong Hồn Hải bắt đầu loạn xạ, xông thẳng bốn phía kinh mạch.
Hoa Thiếu Phi cảm giác bản thân tựa như muốn nổ tung ra vậy, Hồn Lực đánh thẳng vào kinh mạch, khiến hắn rốt cuộc chịu đựng không được nữa, phát ra tiếng kêu xé gan xé phổi đến thảm thiết.
- Thiếu Phi, ngươi làm sao?
Hoa Thiên Bảo chạy tới, nhìn thấy bộ dáng Hoa Thiếu Phi một mặt kinh hãi.
Hoa Thiếu Phi mập mạp giống như một quả bóng căng muốn nổ, quanh thân Hồn Lực phong bạo bàng bạc gào thét, hắn rõ ràng chỉ là Chiến Vương cảnh đỉnh phong, lại tản ra khí tức Chiến Hoàng cảnh.
Có điều, Hoa Thiên Bảo cũng không cho rằng Hoa Thiếu Phi đang chuẩn bị đột phá, ngược lại trong lòng hắn càng ngày càng bất an.
- Cha, cứu ta, cứu ta.
Trong mắt Hoa Thiếu Phi đều là vẻ cầu khẩn, đưa tay phải ra muốn nắm lấy ta phụ thân hắn.
Oanh!
Hoa Thiên Bảo vừa mới chuẩn bị đi qua, một tiếng tiếng nổ vang vang lên đáng sợ, trong ánh mắt kinh hãi của Hoa Thiên Bảo, Hoa Thiếu Phi trực tiếp nổ tung.
Cả tòa phòng ốc đều hóa thành tro tàn, người Hoa gia không biết chuyện gì xảy ra đuổi tới, lại nhìn thấy toàn thân Hoa Thiên Bảo chật vật từ trong phế tích đứng dậy, toàn thân đang run rẩy kịch liệt.
- Huyền!!! Hoàng!!!
Hoa Thiên Bảo ngửa mặt lên trời gào thét, lửa giận cùng sát khí đáng sợ xen lẫn, dọa đến đám người Hoa gia chẳng dám nói gì.
Hai mắt Hoa Thiên Bảo vằn vện tia máu, Hồn Lực cuồn cuộn bành trướng, như một kẻ giang hồ hung hãn, tận mắt nhìn con trai mình bị nổ chết nhưng lại không thể làm gì, điều này khiến Hoa Thiên Bảo vô cùng phẫn nộ.
Mà hết thảy này, đều là bởi vì Huyền Hoàng, cho dù là Tiêu Phàm cũng không đưa Hoa Thiếu Phi vào chỗ chết, nhưng Huyền Hoàng lại giết chết Hoa Thiếu Phi, Hoa Thiên Bảo tự nhiên hận Huyền Hoàng đến thấu xương.
Hoa gia Tam Trưởng Lão cùng Hoa Thiên Minh lâu như vậy còn chưa có trở lại, Hoa Thiên Bảo không cần nghĩ cũng biết rõ kết quả, khóe mắt nói: - Tiêu Phàm phải chết, Huyền Hoàng phải chết, Long Vũ cũng phải chết! Dám giết người Hoa gia ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận đã có mặt trên đời này!
- Gia chủ, làm sao?
Hoa gia Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão chạy tới.
- Thiếu Phi chết, ta muốn báo thù cho Thiếu Phi, bắt đầu từ Long gia trước!
Hoa Thiên Bảo giống như điên cuồng, đã không còn biết tiếc bất cứ giá nào.
...
Một phương diện khác, Tiêu Phàm khiến U Linh Chiến Hồn nuốt Bát Phẩm Chiến Hồn Huyết Hoàng Phong của Hoa Thiên Minh liền tiến đến cứ điểm Huyết Lâu.
Trên đường, Tiêu Phàm thay một bộ áo bào đen, đeo lên mặt nạ màu đen, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: - Hoa Thiên Bảo, ngươi có thể chớ có trách ta để ngươi đoạn tử tuyệt tôn, là hai cha con các ngươi muốn giết ta trước, đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội các ngươi không biết trân trong lại chỉ muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Tiêu Phàm có thể tưởng tượng tình hình Hoa Thiếu Phi tự bạo, Hoa gia nhất định sẽ tìm kiếm hắn khắp nơi.
Huyền Hoàng người này căn bản không tồn tại, tự nhiên không cần lo lắng, chỉ có thân phận "Tiêu Phàm", Tiêu Phàm có chút bận tâm, với thực lực Hoa gia, ứng phó Tiêu gia mà nói hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
- Ta lúc cuối là theo Long Vũ rời đi, Hoa gia sẽ không đối phó Long Vũ chứ?
Tiêu Phàm cau mày một cái, tự an ủi mình:
- Hoa gia hẳn là không to gan đến vậy, Long Vũ dù sao cũng là Công Chúa.
Hô!
Đột nhiên, Tiêu Phàm dừng lại, hướng thẳng vào trong núi rừng đen kịt, trong bàn tay xuất hiện nguyên một đám tiểu mộc nhân, lấy tiểu mộc nhân trên cổ Hồn Giới ra, sau đó lại thu hồi lại.
Những cái tiểu mộc nhân này chính là Hồn Điêu, căn bản sẽ không lưu lại bất cứ khí tức Hồn Lực nào, người Hoa gia tự nhiên tra không được.
Dù là Hoa Thiên Bảo có dùng Hồn Lực càn quét, cũng không khả năng phát hiện tiểu mộc nhân tồn tại, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm dám lớn mật như thế, không sợ người Hoa gia phát hiện.
- Nội tình Hoa gia có lẽ bất phàm, xem có đồ gì tốt nào.
Tiêu Phàm mở ra từng tấm Hồn Giới, trên mặt tràn đầy nét cười đắc ý.
- Hơn 15 vạn khối Cực Phẩm Hồn Thạch, khửa khửa, đây là đồ tốt.
Tiêu Phàm hài lòng gật đầu, với tầm mắt bây giờ của hắn, những đồ vật bình thường tự nhiên cũng chướng mắt.
Không thể không nói, nội tình Hoa gia thật đúng là đáng sợ, chỉ riêng 15 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch này, trong một đám Đế Triều đều cực kỳ hiếm thấy.
Mặc dù trên lý luận chỉ tương đương với 1500 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, nhưng căn bản không ai nguyện ý dùng Cực Phẩm Hồn Thạch đi đổi như vậy, đừng nói gấp trăm lần, dù là một nghìn lần đoán chừng cũng không nguyện ý.
Bởi vì cường giả Chiến Đế cảnh tu luyện cần Cực Phẩm Hồn Thạch.
Nhìn thấy bảo bối trong Hồn Giới, trái tim nhỏ Tiêu Phàm thình thịch nhảy không ngừng, hắn đại khái chỉnh lý một cái, trừ Cực Phẩm Hồn Thạch ra, còn có 6300 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, 13 ức Trung Phẩm Hồn Thạch.
Bát Phẩm Linh Dược năm cây, Thất Phẩm Linh Dược ba mươi chín gốc, Lục Phẩm Linh Dược hai trăm ba mươi bảy gốc, phía dưới Ngũ Phẩm linh dược càng đếm không xuể,chồng chất như núi, Tiêu Phàm đều lười nhìn.
Trừ linh dược ra còn có không ít Hồn Binh, phẩm giới cao nhất là một chuôi bảo kiếm Thất Phẩm đỉnh giai, có điều Tiêu Phàm căn bản không định dùng, có Tu La Kiếm cùng Đồ Lục Đao, Tiêu Phàm cảm thấy đã quá đủ.
- Không hổ là đại gia tộc, những cái Linh Dược cùng Hồn Thạch này đủ để Tiêu gia phát triển hơn trăm năm, lần sau trở về đem những đồ vật này mang về hết.
Tiêu Phàm thầm nghĩ.
Sau đó lấy ra năm cây Bát Phẩm Linh Dược cùng ba mươi chín gốc Thất Phẩm Linh Dược, trong bảo khố Hoa gia, cũng chỉ những mấy thứ này lọt vào mắt Tiêu Phàm.
Chỉnh lý lại một chút, Tiêu Phàm đem tất cả những thứ còn lại đều ném vào mấy cái Hồn Giới, khiến hắn hơi thất vọng là cũng không có thứ gì có thể khiến Bạch Thạch dị động.
- A, thứ này sao cũng bị bỏ vào trong bảo khố?
Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên rơi trên một tấm da cừu màu nâu đất, bề mặt đã khô héo, hiển nhiên đã trải qua không ít tuế nguyệt.
Điều quỷ dị là Hồn Lực Tiêu Phàm vậy mà không phát hiện nó tồn tại, điều đó không khỏi hấp dẫn Tiêu Phàm.
Lấy quyển da cừu ra, Tiêu Phàm cẩn thận dò xét hồi lâu, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ thấy bên trên vẽ rất nhiều đường vân quỷ dị, trung tâm đường vân có một tia chớp lấp lóe màu trắng, tia sáng kia nháy lên tựa như lôi điện.
Nhìn tia chớp màu trắng kia Tiêu Phàm có một cảm giác quen thuộc, nhưng bất luận như thế nào cũng không nhớ ra.
- Thứ này cứ thu hồi lại trước biết đâu về sau sẽ hữu dụng.
Tiêu Phàm ngẫm lại, vẫn đem quyển da cừu cất vào trong Hồn Giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.