Chương trước
Chương sau
Cử động bất thình lình của Nam Cung Thiên Dật khiến bọn Tiêu Phàm cuồng biến. Mặc dù bọn hắn không biết quảng trường này là chỗ nào, nhưng khẳng định ở vào sâu trong lòng đất, bằng không mà nói không có khả năng âm u như thế.
Một khi đổ sụp, cho dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh cũng có khả năng mất mạng nơi này.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Nhìn thấy bộ dáng Nam Cung Thiên Dật điên cuồng, Bàn Tử hét giận dữ một tiếng, muốn chém giết Nam Cung Thiên Dật nhưng từng khỏa cự thạch rơi xuống phía dưới, ngăn cản đường đi của hắn.
Nơi này vẫn không thể phi hành, bằng không mà nói, Nam Cung Thiên Dật có khả năng đã là một người chết.
- Nam Cung Tiêu Tiêu, kết quả là ngươi vẫn thua, chỉ có ta thắng ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng thắng ta!
Nam Cung Thiên Dật ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, Long Đế Kiếm trong tay không chần chờ chút nào.
Kiếm khí tung hoành, bốn phía vách tường quảng trường bị hắn chém rách, phía trên sụp đổ càng ngày càng lợi hại.
Cũng đúng lúc này, tại vị trí phế tích Thiên Cơ Tháp bắt đầu mãnh liệt rung rung, không bao lâu giữa trung tâm xuất hiện một cửa động khổng lồ, đất đá cuồn cuộn rơi xuống.
Mà cái này chỉ là vừa mới bắt đầu, cửa động kia cấp tốc hướng bốn phía lan tràn, tiếng ầm ầm bên tai không dứt, tựa như phát sinh động đất.
Không bao lâu, cửa động biến thành một lỗ đen to lớn, bao phủ diện tích hơn 10 dặm xung quanh, tràng diện cực kỳ rộng lớn, hùng vĩ.
Cổ Thành sụp đổ xuống dưới vì biến cố này, đại địa lần nữa lún xuống dưới mấy trăm trượng, một mảnh tối như mực, không thể nhìn thấy phần cuối.
- Kíu ~
Một tiếng hét dài ở trên không vang lên, chỉ thấy một đầu hắc sắc diều hâu ở trên không xoay quanh, con ngươi sắc bén tràn ngập vẻ lo lắng nhìn chằm chặp lỗ đen trên mặt đất.
Thời gian quay về vài phút trước, khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Dật trở nên điên cuồng, đám người Tiêu Phàm tìm kiếm bốn phía đường chạy trốn, thế nhưng khiến bọn hắn tuyệt vọng là quảng trường này khắp nơi đều sụp đổ, căn bản không thể trốn đi đâu được.
- Các ngươi ai cũng trốn không thoát, ha ha.
Nam Cung Thiên Dật khinh thường, kiếm khí trên người gào thét, mặc cho nham thạch kia đem hắn vùi lấp.
- Các ngươi nhìn, phía trên giống như có tia sáng bắn vào.
Quan Tiểu Thất đột nhiên chỉ vùng trung tâm không trung trên quảng trường hét lớn.
- Thực sự là tia sáng, cũng may nơi này cách mặt đất không sâu, chúng ta có thể rời đi!
- Nam Cung Thiên Dật, đáng tiếc đã để ngươi thất vọng, đến khi rời đi nơi này, lão tử không đem ngươi lột da tróc thịt, thì ta theo họ ngươi!
- Mẹ nó, hù chết bổn thiếu gia.
Lúc ánh mắt bọn hắn theo phương hướng Quan Tiểu Thất chỉ nhìn lại, xác thực nhìn thấy từng sợi tia sáng, bởi vì Dạ Minh Châu trong sân rộng đều bị hủy diệt cho nên bốn phía quảng trường đen kịt vô cùng, luồng ánh sáng kia liền hết sức dễ thấy.
Nghe thấy đám người nói, sắc mặt Nam Cung Thiên Dật khó xử tới cực điểm, hắn muốn đồng quy vu tận, đáng tiếc lại xuất hiện sự tình ngoài ý muốn.
Thần sắc Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, hắn rất nhanh liền xuất hiện ở giữa sân rộng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, vô số đất đá sụp đổ xuống, từng sợi u quang từ bên trong khe đá khe hở bắn xuống.
- Lão Tam, làm sao bây giờ?
Bàn Tử xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, thần sắc có chút ngưng trọng.
- Quá cao, chúng ta không thể đi lên. Công tử, ngươi đi trước, không cần phải để ý đến chúng ta.
Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Ảnh Phong liền vội vàng nói, hắn biết Tiêu Phàm có thể phi hành.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mặc dù có thể ngự không mà đi, nhưng muốn tránh thoát đất đá công kích cũng rất khó, cho dù toàn lực trùng kích cũng rất có thể bị đất đá bức trở về.
Đột nhiên, Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía những Khôi Lỗi Thú hư hao trước đó, nói:
- Có thể điều khiển những Khôi Lỗi Thú lao ra hay không nhỉ?
Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm trong nháy mắt chuyển hướng đến một đám Khôi Lỗi Thú, bất quá trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một vấn đề:
- Đúng rồi, nếu Thiên Cơ Môn có nhiều Khôi Lỗi Thú cường đại như thế, năm đó vì sao không tham gia đánh với Nguyệt Thần Cung một trận? Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Phàm đi tới trên lưng một Khôi Lỗi Thú loài chim, chỉ là khi hắn chuẩn bị nhét Thất Giai Hồn Tinh vào, cái đầu Khôi Lỗi Thú kia đột nhiên sụp đổ, hóa thành một đống gỗ mục.
- Cuối cùng vẫn chịu không nổi năm tháng tàn phá.
Tiêu Phàm thở dài, nhưng mà đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, tất cả Khôi Lỗi Thú khác cũng đều bị cự thạch đập thành bột mịn.
Cự thạch công kích đều tiếp nhận không được? Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân những Khôi Lỗi Thú năm đó không tham chiến, bởi vì bọn chúng đều là hàng thất bại.
Cho dù là Khôi Lỗi Thú cũng nội uẩn một chút Hồn Văn, có thể thu lấy thiên địa linh khí, không có khả năng dễ dàng bị phá hủy như vậy.
- Đều tới!
Tiêu Phàm không dám kéo dài thời gian, hét lớn một tiếng, U Linh Chiến Hồn trong nháy mắt xuất hiện ở quanh người hắn, hóa thành sương mù cuồn cuộn.
Thời gian hai ba cái hô hấp, tất cả đám người đều xuất hiện ở quanh thân Tiêu Phàm, U Linh Chiến Hồn nâng lên, trong mắt nồng đậm vẻ kinh hãi.
- Hiện tại chúng ta đang đi lên, nhất định không thể để Thạch Đầu đập trúng, cho nên cần mọi người mật thiết phối hợp, lấy chiến kỹ mở đường.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói.
Nguyên bản hắn không muốn mạo hiểm như thế, dù sao một khi có một người bị Thạch Đầu đánh trúng, tất cả bọn hắn liền không cách nào rời khỏi nơi này.
Đám người gật đầu. Giờ phút này, bọn hắn cũng không có biện pháp khác, nếu như bị Thạch Đầu vùi lấp, dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh cũng chưa hẳn có thể sống sót.
- Muốn đi? Ai cũng đừng hòng đi!
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí kim sắc long hình bắn ra, xông thẳng tới vị trí bọn Tiêu Phàm.
Chủ nhân kiếm khí này, trừ Nam Cung Thiên Dật thì còn có thể là ai. Hắn không cách nào rời đi, tự nhiên cũng không muốn để cho Tiêu Phàm cùng Bàn Tử rời đi, cho dù đồng quy vu tận cũng sẽ không tiếc.
- Tự tìm cái chết!
Bàn Tử mở trừng hai mắt, lộ ra vẻ hung ác. Kế tiếp, hắn hóa thành thiểm điện, trong nháy mắt đánh vỡ nát kiếm khí Nam Cung Thiên Dật, Chiến Thiên Kích trực chỉ Nam Cung Thiên Dật mà đến.
- Ha ha, ta mà chết, Tuyết Lung Giác cũng hẳn phải chết là không nghi ngờ!
Nam Cung Thiên Dật đột nhiên hét lớn.
- Thật vậy sao?
Nam Cung Tiêu Tiêu mặt coi thường, mặc dù Tự Mộng La Sát Phấn độc tố bên trong Tuyết Lung Giác, nhưng Tiêu Phàm đã có giải dược, Bàn Tử tự nhiên tin tưởng Tiêu Phàm.
- Ngươi còn tưởng rằng nàng vẫn còn trong Đế Cung sao?
Nam Cung Thiên Dật cười nói, hắn cũng không cầm kiếm phản kích, bởi vì hắn rất rõ ràng, căn bản không phải đối thủ của Bàn Tử.
Nếu không có cách nào đồng quy vu tận, vậy cũng chỉ có thể mượn nhờ thủ đoạn Tiêu Phàm bọn hắn để rời đi.
Ầm!
Nghe nói như thế, con ngươi Bàn Tử hơi hơi co rụt lại, bất quá, Chiến Thiên Kích trong tay hắn lại không có ý dừng lại, một kích hung hăng nện trên lồng ngực Nam Cung Thiên Dật.
Nam Cung Thiên Dật chỉ cảm thấy bị một tòa núi cao va chạm, trong miệng máu tươi cuồng phun, thể nội xương cốt cơ hồ tất cả đều vỡ ra, Hồn Hải một trận chấn động, lập tức ầm một tiếng vỡ ra, thậm chí ngay cả Huyền Kim Kiếm Chiến Hồn cũng trong nháy mắt vỡ nát.
- Ngươi!
Nam Cung Thiên Dật nào sẽ nghĩ đến, Bàn Tử vậy mà hung ác như thế. Không nể mặt mũi, trực tiếp phế tu vi hắn, đây so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Bàn Tử lười nhác nói nhảm với hắn, túm lấy Long Đế Kiếm, một tay bấm cổ hắn, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, tất cả những thứ này đều chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Tiêu Phàm nhìn Nam Cung Thiên Dật đã bị phế tu vi cũng không nói thêm cái gì, cho đám người một cái ánh mắt, liền hướng lấy không trung lao đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.