Chương trước
Chương sau
- Rời đi?
Quân Lạc có chút mắt trợn tròn, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, hắn tưởng là Tiêu Phàm sẽ cho hắn chết một cái thống khoái để thỏa lòng thỏa ý, nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm sẽ để cho hắn rời đi.
- Đại Sư Huynh!
Trịnh Như Long vội vàng kêu lên, hắn không muốn thả Quân Lạc rời đi, nếu Quân Lạc đi mật báo, khả năng Tiêu Phàm càng thêm nguy hiểm.
- Nghe nói ngươi đã từng cũng là người Linh Điện đúng không?
Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói.
- Đúng, đúng, ta là đệ tử Linh Điện.
Quân Lạc đầu như là gà con ăn gạo. Trước kia hắn một mực khinh thường thân phận đệ tử Linh Điện này, nào sẽ nghĩ đến thân phận đệ tử Linh Điện này lại cứu hắn một mạng.
- Xem trên mặt mũi Linh Điện, tha cho ngươi một lần, bất quá còn có lần sau, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Tiêu Phàm hừ lạnh nói.
- Sẽ không, nhất định sẽ không, ta nhất định sẽ cải tà quy chính.
Quân Lạc vội vàng gật gật đầu.
- Cút!
Tiêu Phàm lạnh lùng quát, sắc mặt Quân Lạc khiến hắn cảm thấy có chút ác tâm.
- Ta lập tức cút!
Quân Lạc nào còn dám do dự, lộn nhào hướng về nơi xa chạy đi, thoáng cái liền biến mất trong rừng, thời điểm này chỗ nào còn giống bị trọng thương.
- Đại Sư Huynh, ngươi làm sao lại để hắn rời đi?
Trịnh Như Long có chút không cam lòng nói.
- Ta có thể bắt hắn một lần, liền có thể bắt hắn lần thứ hai.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói, khóe miệng lại câu lên một vòng cười tà:
- Huống chi, ta không biết Mê Huyễn Lâm ở đâu, có hắn dẫn đường, so với việc tự ta đi tìm sẽ nhanh hơn nhiều.
Nói đến đây, con ngươi Tiêu Phàm trong nháy mắt biến thành vô cùng băng lãnh.
Trong lòng Trịnh Như Long sáng lên, hắn chỉ muốn giết chết Quân Lạc lại không có nghĩ nhiều như vậy, trong lòng đối với Tiêu Phàm cũng càng thêm bội phục.
- Chúng ta nhanh truy đuổi, nếu như để Quân Lạc chạy mất thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Trịnh Như Long vội vàng nói, trong mắt lóe lên một tia vội vàng.
- Yên tâm, hắn chạy không được đâu.
Tiêu Phàm một mặt tự tin, nói đùa cái gì, kim sắc trùng kén còn trong cở thể Quân Lạc, nếu như còn để hắn chạy vậy thì quá mất mặt rồi.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm nhìn về phía Trịnh Như Long nói:
- Ngươi đụng chạm đến ngưỡng cửa Ý hay chưa?
- Trước đó may mắn chạm đến...
Trịnh Như Long không biết Tiêu Phàm có ý gì, bất quá vẫn là không chút do dự nói.
Chỉ là không chờ hắn nói xong, Tiêu Phàm liền đánh gãy lời hắn, tay phải lấy ra mấy tinh thể quang mang chớp lóe, tiện tay ném cho Trịnh Như Long nói: - Ngươi mau chóng đột phá Chiến Hoàng cảnh a.
Căn bản không cho Trịnh Như Long cơ hội cự tuyệt, Sát Ý khủng bố trên người Tiêu Phàm tỏa ra, Hồn Thú bốn phía lập tức bị dọa đến điên cuồng chạy trốn.
Trong lòng Trịnh Như Long giật mình, có vài đầu Hồn Thú cách hắn chỉ có vài chục trượng hắn vậy mà không có phát hiện, nếu như không phải Tiêu Phàm, bản thân há không phải chết không có chỗ chôn?
- Đa tạ Đại Sư Huynh.
Trịnh Như Long hướng về phía Tiêu Phàm cung kính thi lễ, cảm kích nói ra.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, ốc còn không mang nổi mình ốc. Bắt đầu nướng chín thịt Kim Văn Xà ăn.
Trịnh Như Long hít sâu một hơi, ngồi tại chỗ bắt đầu tu luyện, mấy viên Hồn Tinh Thất Giai đã đủ để hắn đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.
Ngày thứ hai, thời khắc luồng rạng đông thứ nhất nhập đại địa, trên người Trịnh Như Long rốt cục cũng tản mát ra một cỗ khí thế bàng bạc tựa như giang hà vỡ đê, phát ra thanh âm long long.
- Rốt cục cũng đột phá?
Tiêu Phàm mỉm cười, lại chờ đợi nửa canh giờ Trịnh Như Long mới mở hai mắt, hướng về phía Tiêu Phàm cung bái nói:
- Đa tạ Đại Sư Huynh.
- Tốt, ngươi cũng ly khai sơn cốc này đi.
Tiêu Phàm phủi mông một cái, đứng dậy.
- Đại Sư Huynh, ta đi cùng ngươi.
Trịnh Như Long chỗ nào không hiểu ý nghĩ lời nói của Tiêu Phàm, đây là chuẩn bị bỏ rơi hắn mà, hắn không muốn để cho Tiêu Phàm một mình mạo hiểm đi.
- Đi với ta, ngươi sẽ ngán chân ta.
Tiêu Phàm lắc đầu, Mê Vụ Lâm tuyệt đối không đơn giản. Quan Tiểu Thất, Phong Lang cùng Tiểu Kim đều có thể thua ở bên trong, huống chi Trịnh Như Long này?
Thật đúng là không phải Tiêu Phàm cố ý đả kích Trịnh Như Long, mà là hắn thực không muốn Trịnh Như Long bị bản thân liên lụy.
Nghe Tiêu Phàm nói, sắc mặt Trịnh Như Long có chút ảm đạm, hắn hận bản thân thực lực quá thấp, nếu là người khác nói lời này, hắn có lẽ còn khịt mũi coi thường.
Chiến Hoàng cảnh còn ngán chân, đây cũng quá coi thường hắn rồi.
Bất quá, nói lời này là Tiêu Phàm, Trịnh Như Long cũng không dám phản bác. Hắn đúng là Chiến Hoàng cảnh, nhưng nếu Tiêu Phàm muốn giết hắn có lẽ chỉ cần một chiêu, đây chính là chênh lệch.
- Được rồi, ngươi còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn, đi tìm Chu Linh đi. Mà các ngươi lại là tấm gương Linh Điện, ta nghĩ Đại Trưởng Lão cũng không muốn các ngươi có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.
Tiêu Phàm vỗ bả vai Trịnh Như Long nói, Đại Trưởng Lão trong miệng hắn dĩ nhiên chính là Hướng Vinh.
Trịnh Như Long hít sâu một hơi gật đầu, sau đó cùng Tiêu Phàm rời sơn cốc, tại bên ngoài sơn cốc chia tay.
Nhìn qua phương hướng Tiêu Phàm rời đi, Trịnh Như Long chậm chạp nói:
- Tiêu Phàm, ngươi vĩnh viễn là Đại Sư Huynh của Trịnh Như Long ta!
Tiêu Phàm cấp tốc hướng về chân trời lao đi, bên trong có thể cảm ứng được phương hướng kim sắc trùng kén. Trong lòng Tiêu Phàm cũng cảm khái không thôi, ai có thể ngờ đến cứu bọn Quan Tiểu Thất, cuối cùng lại là Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng?
Sự thật chính là kỳ diệu như vậy, bên trong u minh, đều có nhân quả.
- Tiểu tử này tốc độ thật đúng là không chậm.
Sau ba canh giờ, Tiêu Phàm dừng lại trên lưng một ngọn phong sơn bên ngoài mấy trăm dặm ngắm nhìn phương xa.
Tại 1 ~ 2 dặm bên ngoài là một mảnh cổ lâm to lớn, bốn phía cổ lâm tràn ngập sương mù căn bản nhìn không thấu. Dù là Hồn Lực cũng thẩm thấu không vào ở gần mê vụ, Hồn Lực trong nháy mắt bị tiêu tán không còn.
- Còn đáng sợ hơn Hủ Thực Chi Lực, đây chính là Mê Huyễn Lâm?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được kim sắc trùng kén, đây là một loại linh hồn ấn ký đến từ sâu bên trong, không có quan hệ gì với Hồn Lực.
Loại cảm giác này Tiêu Phàm cũng nói không rõ, bất quá hắn tin tưởng trực giác bản thân, cũng càng thêm tin tưởng Bạch Thạch, dù sao là Bạch Thạch khiến Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng cùng hắn sinh ra loại cảm giác này.
Tiêu Phàm như là viên hầu, từ sườn núi phía trên nhảy vọt xuống, trên cành cây cổ thụ phi nhanh, mấy chục giây thời gian Tiêu Phàm liền xuất hiện ở vị trí Mê Huyễn Lâm.
Vẻn vẹn do dự một chút, Tiêu Phàm liền đi vào. Mặc dù trong lòng hắn có cỗ bất an, nhưng vì bọn Tiểu Kim, cho dù nguy hiểm hắn cũng không do dự.
Tiến vào Mê Huyễn Lâm, khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là một cỗ mùi thơm nhàn nhạt đập vào mặt, mùi thơm không phải rất đậm nhưng lại thấm vào ruột gan, để cho người ta nhịn không được hít sâu mấy khẩu.
Bất quá lông mày Tiêu Phàm nhíu chặt, bên trong khu cổ địa này, u ám sâm lâm đều sẽ tràn ngập khí tức thối nát cùng mục nát, khí tức mảnh rừng này lại thơm ngát vô cùng.
Sự tình khác thường tất có yêu, đạo lý này Tiêu Phàm vẫn minh bạch, vội vàng triệu hồi U Linh Chiến Hồn, bao phủ toàn thân.
Chỉ một thoáng, bên trong U Linh Chiến Hồn tràn ngập từng tia sương trắng, đem sương mù Tiêu Phàm vừa mới hít vào bức ra ngoài thân thể.
- Thuốc mê?
Trong lòng Tiêu Phàm run lên, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, chẳng lẽ sương mù bên trong Mê Huyễn Lâm đều là thuốc mê?
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như thế. Trước đó tại phía trên ngọn núi kia dò xét Mê Huyễn Lâm, mặc dù không phải rất lớn nhưng cũng có khoảng mười dặm xung quanh.
Mười dặm xung quanh tất cả đều là thuốc mê, hơn nữa tụ mà không tiêu tan, đây cũng quá quỷ dị.
Mang theo nghi hoặc, Tiêu Phàm chậm rãi hướng vào bên trong Mê Huyễn Lâm đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.