Chương trước
Chương sau
Ý cảnh, vô tung vô ảnh, chỉ có thể dựa vào tự thân tu sĩ lĩnh ngộ, không thể nói bằng lời.
Đồng dạng mà nói, nếu lúc tu sĩ từ Chiến Vương cảnh đột phá Chiến Hoàng cảnh không xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ tiếp xúc đến cấp độ Ý.
Đã từng có người cố ý nghiên cứu qua, nói lúc tu sĩ đột phá Chiến Hoàng cảnh bởi vì nguyên nhân dẫn ra thiên địa linh khí mà có thể dễ dàng lĩnh ngộ được Ý.
Nhưng bình thường muốn lĩnh ngộ Ý cảnh, lại là muôn vàn khó khăn.
Bởi vậy, tu sĩ đột phá Chiến Hoàng cảnh sẽ nắm chặt lấy cơ hội lần này, lĩnh ngộ Ý cảnh thích hợp với bản thân nhất.
Đối với Phong Ý, Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều lĩnh ngộ, có thể lĩnh ngộ Khoái Mạn Chi Ý, đây chỉ là một việc ngẫu nhiên, đương nhiên, việc này cũng cùng thiên phú không thể tách rời.
- Ông ~~
Đột nhiên, quanh thân Tiêu Phàm kích xạ ra Vô Tận Kiếm Khí, giống như vạn tên cùng bắn, hướng bốn phía khuấy động đến, bên trong sơn cốc bị vô tận kiếm khí tràn ngập.
Bên trong Kiếm khí tràn ngập một loại Hủy Diệt Chi Ý, những nơi đi qua đều hóa thành tro bụi, lộ ra khí thế vô cùng sắc bén.
- Hủy Diệt Kiếm Ý? Không đúng, là Sát Phạt Chi Ý! Cũng không đúng, đây là Sát Ý dung hợp cùng Kiếm Ý.
Túy Ông kinh dị nhìn Tiêu Phàm, thần sắc rung động, thật sự là Tiêu Phàm mang cho hắn kinh hỉ quá lớn.
Có thể đem Sát Ý cùng Kiếm Ý hòa làm một thể, sinh ra một loại Ý mới, thiên phú bậc này quá đáng sợ.
Đây đã không chỉ là Hủy Diệt Kiếm Ý, mà là Hủy Diệt Chi Ý.
- Xem ra ta vẫn xem thường đồ nhi này của ta. Khoái Mạn Chi Ý, Hủy Diệt Chi Ý, chỉ cần hai loại Ý đã thích hợp dùng đủ loại Hồn Binh cùng Chiến Kỹ, Siêu Thoát Kiếm Ý và Sát Ý.
Ánh mắt Túy Ông gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong lòng hắn kích động dị thường.
Tiêu Phàm đối với tất cả những thứ này hoàn toàn không biết gì cả, tâm thần hắn một mực đắm chìm trong việc lĩnh ngộ Ý, tựa như tiến vào một loại trạng thái không linh, cẩn thận cảm thụ được Ý biến hóa.
Ý mặc dù không phải chiến kỹ nhưng lại có thể làm cho uy năng chiến kỹ tăng nhiều.
Vô luận là Hủy Diệt Chi Ý hay là Khoái Mạn Chi Ý, một khi dung hợp vào bên trong Tu La Kiếm, thực lực bộc phát tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Ngay tại lúc đó, khí thế quanh thân Tiêu Phàm không ngừng tăng lên, đỉnh đầu U Linh Chiến Hồn lơ lửng, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn mà vào. Bên ngoài thân thể còn thiêu đốt lên một loại kim sắc hỏa diễm, hiển nhiên chính là Vô Tận Chiến Hồn.
Trong lòng Túy Ông kinh ngạc không thôi, nhưng hắn lại nhìn không ra kim sắc hỏa diễm kia là cái gì, chỉ là đại khái suy đoán Tiêu Phàm rất có thể nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn.
Trừ nắm giữ U Linh Chiến Hồn ra, còn có một Chiến Hồn đặc thù, Kim Sắc Hỏa Diễm!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Phàm đã có tấn thăng Chiến Hoàng cảnh. Nếu như chỉ dựa vào thiên địa linh khí, hắn sẽ không thể nào phóng ra một bước này.
Thời điểm này, mấy trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch đưa đến tác dụng rất lớn, bắt đầu nổ tung ra, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn dung nhập vào trong thân thể Tiêu Phàm.
Hai vòng xoáy Hồn Lực điên cuồng thôn phệ. Hồn Hải bốc lên không thôi, giống như một đầu Chân Long ẩn núp đang gầm thét.
Thời điểm đột phá, kiêng kỵ nhất chính là Hồn Lực cung ứng không đủ, Tiêu Phàm cũng thập phần may mắn, mình ở Sinh Tử Đấu Trường thắng liên tiếp trăm trận đạt được Thượng Phẩm Hồn Thạch, khiến mình có thể bước ra một bước này.
Oanh!
Đột nhiên, thể nội Tiêu Phàm truyền ra một trận thanh âm ầm ầm, giống như vỡ đê giang hà sụp đổ, hồng thủy phát triển mạnh mẽ, khí thế kinh người vô cùng.
Lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, một cỗ khí lãng bàng bạc hướng bốn phương tám hướng phóng đi, nhấc lên một trận năng lượng phong bạo đáng sợ.
Cách đó không xa phòng cỏ tranh đột nhiên sụp đổ, bất quá Túy Ông lại bất động mảy may, vẫn lẳng lặng nhìn Tiêu Phàm, sợ bỏ lỡ cái gì.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được quanh thân Tiêu Phàm có hai cỗ năng lượng ba động huyền diệu đang vận chuyển, chính là Hủy Diệt Chi Ý và Khoái Mạn Chi Ý.
Bảy ngày sau đó, mấy trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch trên mặt đất toàn bộ bị Tiêu Phàm hấp thu không còn một mảnh, một màn này Túy Ông nhìn khóe miệng giật một cái.
Người bình thường đột phá Chiến Hoàng cảnh, hơn trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch cũng đã đủ, Tiêu Phàm lại có thể đem Hồn Hải no bạo như thế.
Tiêu Phàm vậy mà hấp thu 700 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, vẫn không thể đột phá Chiến Hoàng cảnh, đây cũng quá đáng sợ rồi.
Túy Ông hít sâu một hơi, trong bàn tay xuất hiện một doàng sông Hồn Thạch, vô số Hồn Thạch gào thét xuất hiện, rơi vào bốn phía Tiêu Phàm.
Tại thể nội Tiêu Phàm, hai cái vòng xoáy Hồn Lực một vàng một đen đột nhiên biến lớn, tốc độ lần thứ hai hấp thu Hồn Lực tăng lên mấy phần.
Phía dưới, Hồn Hải sôi trào lên, Hồn Lực dâng lên giống như biển cả, thanh thế cuồn cuộn.
Vô số Hồn Lực từ hai vòng xoáy Hồn Lực đổ xuống, sau đó lần nữa hướng về kinh mạch, tứ chi bách hải tràn ngập chảy vào. Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ thống khổ, lông mày vặn thành chữ Xuyên.
Đột phá là một quá trình vừa khoái hoạt vừa thống khổ, bất luận kẻ nào đều phải trải qua. Dù sao kinh mạch mở rộng, đây là việc đau đến tê tâm liệt phế.
Mấy ngày sau, Túy Ông lấy ra mấy trăm vạn Hồn Thạch tất cả đều bị Tiêu Phàm hấp thu hầu như không còn.
- Ông!
Một cỗ Hồn Lực cuối cùng rót vào, toàn thân Tiêu Phàm đột nhiên run rẩy, từng đạo hồn lực lặng yên truyền ra, đó là thanh âm kinh mạch mở rộng.
Ầm ầm!
Thanh âm xương cốt răng rắc sai chỗ vang lên, tử tế nghe lấy, vậy mà giống như tim đập xen vào, cực kỳ huyền dị.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Túy Ông rốt cục lộ ra tiếu dung vui mừng, bởi vì kinh mạch mở rộng chỉ có thành công đột phá mới có thể có loại thanh âm này vang lên.
Cũng đúng lúc này, một cỗ gợn sóng Hồn Lực cực kỳ cường hoành từ thể nội Tiêu Phàm xông ra, khuấy động bốn phương tám hướng.
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt bắn ra hai đạo lợi mang giống như hai thanh thần kiếm thực chất hóa, hướng về phía trước kích xạ.
Phốc!
Hồ nước bị hai đạo chùm sáng kiếm khí chia ra làm ba, hai đầu khe rãnh to lớn xông thẳng đến bờ hồ đối diện, khe rãnh hai bên hồ nước thật lâu không thể trút vào như có một lực lượng cỗ vô hình ngăn trở.
Nhìn kỹ, bên trong khe rãnh có từng đạo vô hình kiếm khí xâu xé, hình thành một mảnh không gian đặc biệt, phàm là tới gần hồ nước đều bị kiếm khí vô hình xé nát.
Sau một lát, phía trên hồ nước bốc hơi lên từng đợt hơi nước, mông lung vô cùng.
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm hét dài một tiếng, một cỗ lực lượng hùng hồn từ trong miệng hắn lan tràn ra, Hồn Lực mang theo tính chất bạo tạc, giống như kinh lôi, trong sơn cốc vang vọng thật lâu.
Trong hơi nước rơi xuống, Tiêu Phàm lúc này mới thu liễm khí tức, cả người khôi phục bình tĩnh, cùng người lúc nãy hoàn toàn như là hai người khác nhau.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, đây cũng là Quyền Thế tốt nhất của Tiêu Phàm.
- Thành công?!
Nơi xa Túy Ông vuốt sợi râu, phía trên khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ mừng như điên.
- Đa tạ lão sư.
Tiêu Phàm hơi thi lễ, hắn cảm thụ trạng thái, phát hiện cùng Tuyệt Thế Chiến Vương so sánh phải cường đại hơn nhiều, thậm chí gấp mười lần, gấp hai mươi lần.
Mặc dù hắn không biết Chiến Hoàng cảnh trung kỳ sẽ cường đại như thế nào, nhưng hắn có thể đủ khẳng định, nếu như lại gặp Tần Đao, một chiêu liền có thể chém chết hắn.
Cho dù Thiên Phủ Thiên Bảng Quân Lạc, Tiêu Phàm cũng tự tin trong vòng ba chiêu nhất định lấy tính mệnh của hắn!
- Không cần cám ơn ta, vốn định chỉ điểm ngươi một chút tu luyện Sát Ý, nhưng cuối cùng phát hiện, ta ở chỗ này là dư thừa.
Túy Ông khoát khoát tay, trợn mắt một cái, nhưng trong lòng thì kích động không thôi.
Có thể thu Tiêu Phàm làm đồ đệ, có lẽ bản thân thật đúng là lời to.
Tiêu Phàm không nói gì, Túy Ông thay bản thân hộ pháp, việc này với hắn mà nói đã là trợ giúp to lớn nhất.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm mới nói:
- Lão sư, ta đột phá tốn bao lâu thời gian?
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.