Chương trước
Chương sau
Vị trí Linh Điện, Hướng Vinh phẫn nộ nhìn Mộ Thần Phong phía trước, thần sắc càng ngày càng bối rối, tiếng vang ngập trời từ phương hướng Vô Kiếm Nhai truyền đến.
Tiêu Phàm còn ở nơi đó, hắn không thể không lo lắng, càng chủ yếu là Mộ Thần Phong thời điểm này lại xuất hiện, trong này khẳng định có âm mưu.
- Mộ Thần Phong, Linh Điện không chào đón ngươi, có bao xa lăn bao xa.
Hướng Vinh không muốn bị Mộ Thần Phong kéo dài thời gian, thời gian càng dài, Tiêu Phàm càng nguy hiểm.
- Hướng Trưởng Lão, ngươi không phải vừa mới đột phá sao? Vừa vặn Mộ mỗ ngứa tay, đến cùng ngươi luận bàn một chút.
Mộ Thần Phong cười tủm tỉm nhìn Hướng Vinh nói.
- Mộ Thần Phong, con mẹ ngươi hỗn trướng! Ta biết người Huyền Cung đối phó Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm có cái gì không hay xảy ra, Hướng Vinh ta cùng ngươi liều mạng!
Hướng Vinh phẫn nộ nói, giờ phút này hắn chỗ nào còn muốn cùng Mộ Thần Phong giao thủ, chỉ muốn lập tức chạy tới Vô Kiếm Nhai.
Học viên phía trong Linh Điện, Ảnh Phong nghe vậy, cau mày một cái, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó lặng yên biến mất bên trong đám người.
Bạch Vũ, Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong ba người nhìn nhau, cũng chầm chậm thối lui.
- Hướng Vinh, ngươi dám mắng ta?
Mộ Thần Phong tìm được cớ nào sẽ bỏ qua, đưa một chưởng đánh về phía Hướng Vinh.
- Hừ!
Hướng Vinh hừ lạnh một tiếng đánh một chưởng ra, hắn không dám lui, bởi vì đứng sau lưng hắn là học viên Linh Điện.
Nếu như không lo lắng Mộ Thần Phong sẽ gây bất lợi cho học viên Linh Điện, Hướng Vinh nào sẽ cùng hắn dài dòng như vậy.
Hai đại cường giả Chiến Hoàng cảnh lập tức đâm vào cùng một chỗ, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Bốn phía Vô Kiếm Nhai, học viên Chiến Hồn Học Viện càng ngày càng nhiều, thật sự động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, các đại Đồng Minh cũng biết rõ tổ chức giết Tiêu Phàm là Sát Ma Đại Đội, tất cả mọi người đều chạy đến.
Lúc bọn hắn nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Lôi Vân chiến đấu trong sơn cốc, trong lòng kinh ngạc vô cùng, những người nhận ra thân phận Lôi Vân càng là hít vào ngụm khí lạnh.
Tiêu Phàm đã mạnh đến mức có thể cùng người Địa Bảng chiến đấu?
- Rất tốt, ngươi thế mà có thể đem ta bức đến cấp độ này.
Thần sắc Lôi Vân chậm rãi thu liễm, biến thành thập phần trầm trọng, bất kể như thế nào, thực lực Tiêu Phàm đã khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
Không toàn lực ứng phó, kết quả là chẳng những giết không chết Tiêu Phàm, còn có thể chết ở trong tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tay áo bay lên, giống như một chuôi tuyệt thế thần kiếm vừa ra khỏi vỏ, toàn thân tản ra khí tức lăng lệ, quanh người hắn cuồng phong thổi loạn, kiếm khí như gió.
Nghe vậy, Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Cao thủ thứ chín Địa Bảng, không phải chỉ có điểm ấy thực lực đi. Tam Trọng Phủ Thế ngươi không làm gì được ta, trừ phi ba người các ngươi cùng tiến lên.
- Bằng ngươi còn chưa xứng, ta một người là đủ.
Lôi Vân cười lạnh nói, hắn thân làm Địa Bảng cao thủ, nếu chiến đấu với một Chiến Vương cảnh hậu kỳ còn phải liên thủ cùng người khác thì da mặt hắn để nơi nào?
- Rống ~
Đột nhiên, Lôi Vân ngửa mặt lên trời gào thét, trên người bộc phát ra một cỗ khí diễm ngập trời, khí thế cả người không ngừng tăng lên, một cỗ Hồn Lực khí lãng bành trướng quét sạch bốn phương tám hướng.
- Chiến Hoàng cảnh? Hắn muốn đột phá Chiến Hoàng cảnh!
Đám người lên tiếng kinh hô. Trong chiến đấu đột phá, đây chính là điều kiêng kỵ nhất, bởi vì trong chiến đấu đột phá, một khi bị người khác quấy rầy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
- Không đúng, hắn vốn chính là Chiến Hoàng cảnh, chỉ là hắn cố ý áp chế tu vi bản thân mà thôi, hiện tại giải khai áp chế, chiến lực tự nhiên tiêu thăng.
Lại có người phản ứng, nhìn ra kỳ quặc trong đó.
- Nguyên bản ta chuẩn bị xuống khiêu chiến người Thiên Bảng mới cố ý phong ấn tu vi. Ngươi vội vã chịu chết, vậy ta liền thành toàn ngươi!
Lôi Vân dường như biến thành một người khác, quanh thân lôi vân cuồn cuộn. Thiên Lôi Phủ đột nhiên cùng kim sắc phủ trong tay hắn hòa làm một thể, một loại khí tức nặng nề mà cuồng bạo xuất hiện.
Tu sĩ vây xem dù là ở gần Lôi Vân vài trăm mét cũng có thể cảm nhận được cỗ khí tức cuồng bạo này, máu của bọn họ giống như sôi trào lên.
Đột phá Chiến Hoàng cảnh có thể Nhân Hồn Hợp Nhất, đồng dạng cũng có thể khiến Chiến Hồn cùng Hồn Binh dung hợp làm một, chiến lực sẽ đạt tới cấp độ đáng sợ.
Oanh!
Một búa ra, phong vân cuốn lên, không gian chấn động, đám người nhìn Lôi Vân giống hệt một tôn lôi thần từ trên trời giáng xuống.
Một búa kia còn chưa rơi xuống, không gian gợn sóng nổi lên bốn phía, từng đạo gợn sóng khuấy động bốn phía, xung quanh ba bốn mươi mét trong nháy mắt trở thành khu vực chân không.
Tiêu Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, khí lãng đáng sợ kia chèn ép khiến bộ mặt hắn có chút vặn vẹo.
Mơ hồ trong đó, đám người tựa như nhìn thấy Tiêu Phàm bị một búa này đập thành thịt nát.
- Cũng tốt, để cho ta thử xem uy lực hiện tại của Vô Tận Chi Kiếm.
Tiêu Phàm trầm ngâm, Tu La Kiếm rung động, một đạo kim sắc quang mang tỏa ra.
Sưu!
Tiếng xé gió vang lên, cả người Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, U Linh Chiến Hồn gào hét giận dữ như giang hà bạo động, biển cả mãnh liệt, vô tận Hồn Lực trút vào bên trong Tu La Kiếm.
Đám người chỉ thấy một vệt ánh sáng nghịch thiên mà lên, quanh thân Tiêu Phàm thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm, giờ phút này Tiêu Phàm chính là một thanh kiếm, một chuôi tuyệt thế thần kiếm.
- Vô Tận Chi Kiếm!
Hai tay cầm kiếm, Tiêu Phàm chân đạp Thế Vân Tung, quát nhẹ một tiếng, khí thế như rồng. Tu La Kiếm tản ra kim sắc kiếm mang dài mười trượng, giống như cực quang chi kiếm xuyên thủng vòm trời.
Bang!
Cự phủ cùng Tu La Kiếm va chạm, hư không rung động, một đạo vòng tròn quang lãng cắt đứt hư không, chân trời đều rất giống bị xé thành hai nửa, khí lãng đáng sợ phóng tới bốn phía, xung quanh trong vòng trăm thước đều bị san thành bình địa.
- Ngăn được?
Đám người kinh hãi nhìn hư không, Lôi Điện lốp bốp gào thét tứ phương, trung gian kẹp lấy kiếm khí sắc bén.
- A, tiểu tử, chết đi cho ta, Thiên Lôi Thiết!
Lôi Vân nhếch miệng. Tất cả kim quang trong nháy mắt thu liễm, phía trên cự phủ bỗng nhiên nổ ra một đạo màn sáng sắc bén, đó là do lực lượng lôi điện tạo thành.
Thiên Lôi Thiết, đây là Lôi Ý, thế như chẻ tre không thể ngăn cản, dù là trước mặt Hồn Binh cũng giống một tờ giấy mỏng.
- Lôi Ý sao?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, sát khí đáng sợ từ trên người hắn tản ra.
Hắn không lùi mà tiến, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ tránh thoát một kích tất sát kia, cùng lúc đó, khí thế Tiêu Phàm biến đổi, kim sắc khí diễm chậm rãi biến thành bạch sắc.
- Sát Ý, Vô Tình Nhất Kích!
Trong lòng Tiêu Phàm quát nhẹ, chân tại hư không đạp mạnh, hư không rất giống bị giẫm nát, thân thể như đạn pháo bắn ra.
Phốc!
Một tiếng vang giòn phía trên không trung, Tiêu Phàm cùng Lôi Vân hai người đồng thời ngưng một cái, Lôi Điện Chi Lực lốp bốp rung động. Lôi Điện rơi phía trên mặt đất, lập tức xuất hiện một đầu liệt phùng to lớn.
Mặt đất đất đá bắn ra bốn phía, bụi bặm đầy trời, Lôi Vân cầm cự phủ trong tay, vẫn duy trì động tác phách trảm, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Người nào thắng?
Đám người cảm giác tê cả da đầu, một kích vừa mới tốc độ quá nhanh, không có mấy người thấy rõ phát sinh điều gì.
Đế Minh, Vương Đạo Minh, Thiên Hạ Minh đám người ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không trung, sợ bỏ lỡ cái gì.
Bang!
Mấy tức về sau, Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm vào vỏ, chậm rãi quay người nhìn đám người Lôi Vân phía sau, con ngươi đám người bỗng nhiên rung động một cái.
- Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!
Lôi Vân phun ra câu nói sau cùng, liền hướng mặt đất rơi xuống.
Phốc phốc!
Một tiếng nổ vang, bên trong thân thể Lôi Vân vô số kiếm khí bắn ra, xuyên thủng thân thể, máu tươi bay vụt.
Giờ khắc này, đám người câm như hến, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.