Chương trước
Chương sau
Oanh!
Không trung phát sinh va chạm mạnh, kiếm khí cùng sát khí run rẩy tại cùng một chỗ. Tiêu Phàm hai tay đập trên mặt đất, tại hư không lật nhào, trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài mười mấy mét.
- Vậy mà tránh thoát được?
Một âm thanh nghiền ngẫm vang lên, tại trước người Tiêu Phàm xuất hiện một chàng thanh niên.
- Lại là ngươi?
Hai mắt Tiêu Phàm nhíu lại, liếc mắt liền nhận ra. Người này là Ninh Triết trước đó cùng hắn giao chiến qua, Phó Minh Chủ Vương Đạo Minh.
Lúc đầu cùng Tần Đao chiến đấu, Tiêu Phàm bị trọng thương, Ninh Triết mang theo người Vương Đạo Minh đến giết hắn, nếu như không phải Lâu Ngạo Thiên xuất thủ, Tiêu Phàm có khả năng đã chết.
- Tiêu Phàm, trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống. Hôm nay, Đế Minh, Vương Đạo Minh, Thiên Hạ Minh cùng tám liên minh tới lấy đầu ngươi.
Ninh Triết lạnh lùng cười một tiếng.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía sau Ninh Triết, đứng đấy có năm mươi, sáu mươi người. Mỗi người phát ra khí tức đều không kém gì Chiến Vương cảnh đỉnh phong, thậm chí có mấy người khí tức khiến Tiêu Phàm đều cảm nhận được một tia uy hiếp.
- Chiến Hoàng cảnh sao?
Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tụ, xem ra lần này người Huyền Cung vì giết hắn mà làm ra thanh thế thật lớn nha.
- Xem thực lực ngươi cũng không tệ lắm, cho ngươi thể diện trước khi chết, ngươi tự sát đi.
Ninh Triết dường như ở trên cao nhìn xuống, từ chỗ cao quan sát Tiêu Phàm, một mặt ngạo nghễ.
- Mẹ, hù chết Bảo Bảo rồi.
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc vỗ nhẹ trái tim, tà tà cười nói:
- Chỉ bằng mười mấy tên phế vật các ngươi sao?
Đám người mặc dù không biết câu nói kia của Tiêu Phàm có ý gì, nhưng đều có thể cảm nhận được Tiêu Phàm phách lối cuồng vọng.
Đây chính là mấy chục cường giả Chiến Vương cảnh đỉnh phong trở lên đấy, trong mắt Tiêu Phàm cũng chỉ là phế vật?
- Con vịt chết mạnh miệng, qua một lúc nhìn ngươi khóc ra sao!
Ninh Triết hừ lạnh một tiếng.
- Đơn đấu hay là quần ẩu, các ngươi tự chọn đi.
Tiêu Phàm không sợ hãi chút nào, Chiến Hoàng cảnh thì như thế nào, chỉ có đấu qua mới biết được.
- Đơn đấu là sao, quần ẩu là thế nào?
Sắc mặt Ninh Triết trầm mặc vô cùng, chẳng lẽ nơi này còn có đồng bọn Tiêu Phàm?
Nghĩ vậy, con ngươi đám người liếc nhìn Ninh Triết, tu sĩ vây xem không dám cùng hắn đối diện. Thấy cảnh này, Ninh Triết lập tức cười lên.
- Quần ẩu, các ngươi cùng một chỗ chiến ta, đơn đấu, ta đấu với đám phế vật các ngươi.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, bên ngoài đã chậm rãi tiêu tán ra một tia sát khí.
- Tê ~
Đám người nghe vậy liền hít vào ngụm khí lạnh. Tiểu tử này cũng quá phách lối, một người đối chiến mấy chục cường giả Chiến Vương đỉnh phong trở lên, đây là muốn chết sao?
Cái gì gọi là tùy tiện, cái gì gọi là bá đạo, Tiêu Phàm phát huy vô cùng tinh tế.
- Như ngươi mong muốn.
Ninh Triết mặt âm trầm.
Hô hô!
Lời còn chưa dứt, tầm mười đạo thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ, cùng Ninh Triết nhào về phía Tiêu Phàm, mỗi người đều không chút do dự triệu hồi ra Chiến Hồn.
Bọn hắn biết Tiêu Phàm rất mạnh, dù là mười người ứng phó một người cũng không dám khinh thường.
- A, hôm nay lại có thêm mười mấy vong hồn dưới kiếm.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, răng trắng như tuyết lộ ra một cỗ Sát Ý khát máu, áo bào cổ động, sát khí cuồn cuộn hiển hiện.
Thời khắc mười người tới gần Tiêu Phàm, Tiêu Phàm rốt cục động, Tu La Kiếm bỗng xuất hiện ở trong tay, một đạo kiếm mang lăng lệ màu trắng xẹt qua hư không.
Thân thể hắn bỗng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là trước người một Chiến Vương cảnh đỉnh phong.
- Phốc!
Bạch kiếm nhập, huyết kiếm ra, Chiến Vương cảnh đỉnh phong không có bất kỳ sức phản kháng, trực tiếp bị Tiêu Phàm một kiếm xuyên tim, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
- Nói các ngươi là phế vật còn không tin?
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh. Tu La Kiếm nhấc lên, thân thể tu sĩ Chiến Vương cảnh đỉnh phong đột nhiên bị kiếm khí mãnh liệt phá tan thành từng mảnh.
- Thật mạnh!
Trong lòng đám người run rẩy, tốc độ sát phạt này quá kinh khủng, quá đáng sợ.
Đây thực chỉ là một người mới sao? Làm sao lại biến thái như thế?
Rất nhiều người trong nháy mắt nhớ tới Giang Thiên Vũ mười mấy năm trước, đó cũng là một hung nhân đáng sợ, giết người như ngóe, lấy lực lượng một người ép Linh Điện vài chục năm không thở nổi.
Sắc mặt Tiêu Phàm bình tĩnh, tựa như làm một sự tình không có ý nghĩa, lúc này vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu, hôm nay chú định sẽ máu chảy thành sông.
Lời Bắc Lão còn in vào trong đầu Tiêu Phàm, nam nhi tại thế, có việc nên làm, có việc không nên làm! Nam nhi tại thế, nên khoái ý ân cừu!
Ta không giết người, người muốn giết ta, Tiêu Phàm không thể không nắm chặt đồ đao, chỉ hướng địch nhân.
Tứ Trọng Phong Thế thi triển ra, Tiêu Phàm cùng gió hòa làm một thể, không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, tốc độ của hắn sớm đã đột phá cực hạn Chiến Vương cảnh.
Phốc phốc!
Hư không huyết hoa bay vụt, một đóa một đóa nở rộ, mặt trời chiều ngã về tây, huyết hoa yêu diễm dưới ánh chiều tà chiếu chói mắt.
- Không được tách ra, cùng một chỗ ứng phó hắn.
Ninh Triết kêu sợ hãi. Thực lực Tiêu Phàm vượt qua dự liệu của hắn, bọn hắn là Chiến Vương cảnh đỉnh phong lại bị đánh không có chút chống đỡ.
Lại có mười người gia nhập chiến đấu, cùng sáu người Ninh Triết song song mà đứng. Mười sáu người đồng thời thi triển chiến kỹ thẳng hướng Tiêu Phàm, hư không mãnh liệt rung động, dạng uy thế này cho dù Chiến Hoàng cũng khả năng cũng phải nuốt hận.
Chiến kỹ sáng chói chói lọi quang mang, đem Tiêu Phàm bao phủ hoàn toàn, từng đợt Hồn Lực phong bạo đáng sợ quét sạch cả tòa sơn cốc, đám người đứng xem sớm đã thối lui đến bên ngoài sơn cốc.
Dạng công kích này quá là đáng sợ, những Chiến Vương cấp thấp bọn hắn căn bản không thể nào là đối thủ.
- Hồng Trần Sát!
Một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, trong ánh sáng chói lọi đột nhiên có từng đạo ánh sáng màu bạc phóng lên tận trời, như một đạo cực quang phóng tới bốn phương tám hướng.
- A ~
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, năm sáu người bị chặt đứt, lục phủ ngũ tạng rải đầy một chỗ, huyết tinh chi khí tràn ngập hư không.
- Lui!
Ninh Triết kêu to, ngực hắn cũng không ngừng bắn ra máu tươi, vừa rồi hắn ngăn kịp thời, bằng không người chết chính là hắn.
Đám người tê cả da đầu, thực lực Tiêu Phàm vượt quá tưởng tượng bọn hắn, một kiếm diệt sát sáu Chiến Vương đỉnh phong, việc này quá đáng sợ rồi.
Rất nhiều người sớm đã nghĩ đến Tiêu Phàm nhất định sẽ bị đám người này dằn vặt đến chết, nhưng mà hoàn toàn không đúng. Đường đường Chiến Vương đỉnh phong, thậm chí Phong Vương Chiến Vương, dưới kiếm Tiêu Phàm đều như sâu kiến.
Bên trong một đống thi thể, một đạo thân ảnh áo đen đứng đấy, hắn cầm trường kiếm trong tay, đi từng bước một hướng đám người Ninh Triết, trường kiếm nhỏ máu, cái bóng bị ánh chiều tà kéo rất dài.
Thiếu niên gầy gò nhìn qua giống hệt sát thần tái thế.
Một bộ đồ đen, một người, một kiếm!
Con ngươi đen kịt băng lãnh vô tình, ánh mắt nhìn đám người Ninh Triết tựa như nhìn một nhóm người chết.
Mấy đại Đồng Minh Chiến Vương cường giả nội tâm dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, bọn hắn sinh ra một loại ảo giác, tiểu tử này tựa như tử thần.
- Tiếp tục.
Tiêu Phàm liếm liếm máu tươi khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Giết!
Ninh Triết nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đường đường là Phó Minh Chủ Vương Đạo Minh, người tam đại Cự Vô Phách gia tộc Ninh gia, há có thể lùi bước.
Ầm!
Hắn vừa mới phóng ra một bước, lại cảm giác trước ngực đột nhiên có một đạo thân ảnh, một bàn chân khổng lồ giẫm trên ngực hắn, toàn thân truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy.
Một cước trùng điệp đạp xuống, thân thể Ninh Triết ngã vào mặt đất. Sau một khắc, bàn chân khổng lồ phía trên ngực Ninh Triết dùng lực, mặt đất rung rung, từng đạo liệt phùng to lớn hướng bốn phương tám hướng tràn ngập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.