Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Tiêu Phàm rời đi, những người còn lại trên mặt lộ vẻ khó coi, trong lòng bọn hắn xấu hổ không thôi, nhưng nhiều hơn là hối hận, nếu như bản thân đám người sớm xuất thủ một chút, có lẽ thực đã thông qua khảo hạch.
Người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh mặc dù không ít, nhưng mà những người bọn hắn càng nhiều hơn, dù không địch lại, vượt qua vẫn rất đơn giản.
- Hôm nay, các ngươi một người cũng đừng hòng thông qua khảo hạch!
Úy Thiên Hổ giận dữ hét, trong lòng phẫn nộ vô cùng, đành phải chuyển dời sang những Tu Sĩ khảo hạch.
Đám người nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, không ít người hung tính đại phát, cấp tốc hướng về phía hẻm núi phóng đi.
- Người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh thì thế nào, ngăn không được nhiều người chúng ta như vậy, toàn bộ Chiến Hồn Học Viện cũng không chỉ có Đế Minh cùng Vương Đạo Minh bọn hắn!
- Không sai, giết hắn mở ra một con đường máu, cùng lắm là liều cùng bọn hắn!
- Giếtttt!
Rất nhiều người vô cùng phẫn nộ, nhao nhao xuất thủ, tựa như quên đi e ngại.
Vừa rồi Tiêu Phàm cho bọn hắn một bài học, Đế Minh cùng Vương Đạo Minh thì thế nào, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, không ai có thể xem thường ngươi!
Bọn hắn mặc dù không đủ thực lực, nhưng cũng may có nhiều người hơn, hơn tám trăm người, đi tới nơi này đã có ba, bốn trăm người, mà Vương Đạo Minh cùng Đế Minh không đến sáu bảy mươi người, có gì phải sợ chứ?
Nếu như bị người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh mang thù, không chừng gia nhập Đồng Minh khác, cun cút đuôi lại là được.
Huống chi, hiện tại nhiều người như vậy đồng thời cùng xuất thủ, luật pháp không trách được quần chúng, người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh căn bản không ngăn được nhiều như vậy.
- Khốn kiếp!
Úy Thiên Hổ phẫn nộ rống to, nhưng mà thời điểm này ai cũng không dưới hắn, đám người điên cuồng dũng mãnh lao tới.
Hồn Thú phía xa kéo dài, giờ này còn không trốn, đợi đến lúc Hồn Thú đuổi theo thì càng thêm phiền phức.
Mấy trăm người đồng thời công kích, thanh thế cuồn cuộn, người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh mắt trợn tròn, bọn hắn không nghĩ đến những người này thực có can đảm không thèm để mắt tới bọn hắn.
Nơi xa, mấy người Tiêu Phàm xem động tĩnh phía sau. Trên mặt Bạch Vũ, Bách Lý Cuồng Phong lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Bọn hắn điên rồi?
Ngược lại thần sắc Trần Phong khá bình tĩnh, chậm chạp nói:
- Đế Minh cùng Vương Đạo Minh cũng không có gì hơn, chỉ ỷ người đông thế mạnh mà thôi, sớm đã nên như vậy.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm tựa như sớm đã đoán được, thần sắc không hề bận tâm. Nếu những người này đến một chút dũng khí cũng không có, cũng không đáng để tiến vào Chiến Hồn Học Viện.
Rất nhanh, mấy người xuyên qua hẻm núi, cửa sắt to lớn tiến vào đại môn lóe lên trong tầm mắt. Cửa sắt mở ra, bên ngoài vài Trưởng Lão đứng đấy, Mộ Thần Phong, Hướng Vinh đủ các loại cảnh giới.
Khi thấy Tiêu Phàm, Hướng Vinh vội vàng chào đón, thần sắc vô cùng khách khí, điều này khiến đám người Mộ Thần Phong cau mày một cái, trong mắt lóe lên một vẻ không thích.
- Hướng Lão.
Tiêu Phàm vững vàng cười nói.
- Sao lâu như vậy mới ra ngoài.
Hướng Vinh mặc dù rất tin tưởng thực lực Tiêu Phàm, nhưng mà vẫn là sợ hắn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
- Thấy cảnh sắc bên trong Chiến Viên không tệ, đi dạo một vòng.
Tiêu Phàm cười nói, vòng khảo hạch thứ ba này với hắn mà nói căn bản không có nhiều khó khăn.
Người phía sau chạy tới nghe thấy vậy, khóe miệng giật một cái. Tiêu Phàm này cố ý khoe khoang sao?
Có điều nghĩ đến thực lực Tiêu Phàm, đám người lại không còn gì để nói. Bọn hắn rất nhiều người cửu tử nhất sinh ở trong Chiến Viên, Tiêu Phàm lại coi như thư giãn.
- Người thông qua khảo hạch đến bên này đăng ký.
Thanh âm Mộ Thần Phong lạnh lùng vang lên.
- Ai nguyện ý gia nhập Linh Điện, đến bên này đăng ký.
Hướng Vinh cũng không chịu lạc hậu, liếc hai Trưởng Lão bên cạnh một cái.
- Ai gia nhập Linh Điện chính là người ngu. Linh Điện tài nguyên tu luyện ít đến đáng thương, đến công pháp hối đoái và chiến kỹ cũng rất ít.
Lúc này, một thanh âm âm dương quái khí vang lên, người nói chuyện lại là Úy Thiên Hổ.
Bọn hắn tự biết ngăn không được các tu sĩ khác nên liền dứt khoát đi ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm mang theo một tia âm độc.
- Thiên Hổ, ngươi rốt cục cũng đến, huynh trưởng ngươi đã chờ ngươi rất lâu.
Mộ Thần Phong đột nhiên cười lên.
- Mộ Trưởng Lão khách khí.
Úy Thiên Hổ hơi hơi thi lễ, khó nén vẻ đắc ý trong lòng. Được Mộ Thần Phong coi trọng như thế, nhìn khắp người thế hệ khảo hạch này cũng gần như không có.
Hướng Vinh cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích, Mộ Thần Phong cùng Úy Thiên Hổ kẻ xướng người hoạ, không phải muốn để cho Linh Điện không tuyển được học viên sao?
- Hướng Lão, ta tới đăng ký.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.
- Được, bên này!
Hướng Vinh trên mặt trong nháy mắt chứa đầy nét cười.
- Vừa rồi ta nói ai gia nhập Linh Điện, người đó chính là kẻ ngu, xem ra còn có người cam tâm tình nguyện làm đồ đần đi.
Úy Thiên Hổ đột nhiên cười ha ha, thực lực không phải đối thủ Tiêu Phàm, nhưng mồm mép lại không vừa.
- Có ít người đến đồ đần cũng không bằng. Nếu là ta sẽ tìm khối đậu hũ đâm đầu vào cho đến chết.
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười nói.
- Ngươi!
Úy Thiên Hổ vô cùng phẫn nộ, nhe răng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi thật có bản lĩnh. Từ hôm nay, phàm là người đứng cùng chỗ với Tiêu Phàm, sẽ chính là kẻ địch của Đế Minh ta.
- Ta cũng gia nhập Linh Điện.
Đột nhiên, Ảnh Phong mở miệng nói.
- Còn có ta.
- Tính cả ta nữa!
- Ta cũng gia nhập!
Trần Phong cùng Bạch Vũ hai người không chút do dự mở miệng, Bách Lý Cuồng Phong chần chờ, lúc này cũng đi đến bên người Tiêu Phàm.
Sắc mặt Úy Thiên Hổ đỏ bừng, giống như bị người ta tát một cái trên mặt, đau rát.
- Được, được lắm! Là các ngươi tự tìm cái chết!
Úy Thiên Hổ cười gằn nói.
- Vừa rồi không giết ngươi, xem ra ngươi đã quên giáo huấn?
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm trong nháy mắt ngưng kết, sát khí đáng sợ lan tràn ra.
- Ngươi muốn ở chỗ này động thủ?
Mộ Thần Phong lông mày nhíu lại, tức giận nói.
- Mộ Thần Phong, Tiêu Phàm là người Linh Điện ta, ngươi không quản được. Huống chi, học viên Chiến Hồn Học Viện vốn có thể tỷ thí với nhau.
Hướng Vinh trước tiên đứng về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gia nhập Linh Điện khiến hắn như nhặt được vàng. Hắn tin tưởng, có Tiêu Phàm gia nhập, Linh Điện tuyệt đối sẽ không giống bình thường.
- Hay cho một cái Linh Điện, qua một thời gian, Huyền Cung ta sẽ tìm các ngươi luận bàn.
Mộ Thần Phong híp hai mắt nói, trong mắt là vẻ khinh thường.
- Hừ!
Hướng Vinh hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì.
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, Linh Điện sẽ không chịu nổi như vậy chứ. Nếu là Tiêu Phàm hắn, khẩu khí tuyệt đối không nhẫn nhịn, trực tiếp liền động thủ.
Nhưng Hướng Vinh cũng không dám, điểm này đủ để chứng minh Linh Điện không thể so sánh với Huyền Cung.
- Thông qua tầng thứ hai Huyễn Hồn Tháp, có thể gia nhập Huyền Cung.
Nụ cười trên mặt Mộ Thần Phong tràn đầy đắc ý.
Vừa dứt lời, rất nhiều người không chút do dự hướng về phía Huyền Cung, những người khác ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, bọn hắn cũng rất muốn gia nhập Huyền Cung, nhưng lại không có tư cách.
Cuối cùng, hơn bốn trăm người thông qua khảo hạch, có hơn hai trăm người gia nhập Huyền Cung, còn lại gần hai trăm người gia nhập Linh Điện.
- Tại sao ta cảm giác Linh Điện toàn thu đồ rác rưởi?
Tiêu Phàm trong lòng thầm nhủ nói.
Không chỉ Tiêu Phàm hắn nghĩ như vậy, những người khác cũng có thể nhìn ra điểm dị thường. Người Huyền Cung không muốn, đều gia nhập Linh Điện, đây không phải toàn thu rách rưới thì là cái gì?
Khó trách Linh Điện không bằng Huyền Cung, lúc đầu đã thua ở điểm xuất phát, làm sao có thể so với Huyền Cung được?
- Tất cả mọi người Linh Điện đi theo ta.
Trong mắt Hướng Vinh lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhìn về phía tất cả mọi người quát khẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.