Chương trước
Chương sau
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người một lão giả áo bào xanh, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra lão đầu này, chính là An Dược Hoàng lúc trước bị hắn đuổi đi.
- Có ít người đến cả bản lĩnh đầu cơ trục lợi cũng không có, không phải cũng tự xưng Dược Hoàng sao?
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không!
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, hai nam tử sau lưng An Dược Hoàng liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Y Thiên Linh cùng thanh niên mặc kim bào mắt trợn tròn, đây chính là An Dược Hoàng, Tiêu Phàm lại dám nói chuyện với hắn như thế, đây không phải muốn chết sao?
Ngược lại sắc mặt Lê Ngự rất bình tĩnh, hắn nghe từ các Luyện Dược Sư khác, cũng biết rõ giữa An Dược Hoàng cùng Tiêu Phàm có chút ít ân oán.
- A, thật ngại quá, ta không nhận ra, hóa ra là đại danh đỉnh đỉnh An Dược Hoàng đến.
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người An Dược Hoàng.
Có điều con ngươi kia không mảy may có ý kính trọng nào, ngược lại có một tia khinh thường.
Mặc kệ An Dược Hoàng có tài luyện dược lợi hại cỡ nào, một người không hiểu thế nào là khiêm tốn học hỏi, Tiêu Phàm sẽ không tôn kính hắn.
Bởi vì người như vậy, căn bản không đáng để hắn tôn trọng.
Nghe thấy lời Tiêu Phàm, An Dược Hoàng mặt đỏ tới tận mang tai. Hắn đường đường là Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, đến vấn đề của Hỏa Hoàng cũng nhìn không ra, mà Tiêu Phàm chỉ quan sát là nhìn được, lập tức đã phân cao thấp.
Chỉ là hắn một mực không cho rằng mình không bằng một tiểu bối trẻ tuổi, nhìn thấy Tiêu Phàm lại thấy bị đả kích một phen.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng được Hề Lão khích lệ một chút liền không coi ai ra gì, lão hủ ăn muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm đó.
Sắc mặt An Dược Hoàng lãnh đạm nói.
- Vậy không phải là ăn vô ích rồi?
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt lơ đễnh nói.
- Ngươi!
An Dược Hoàng khó thở:
- Tiểu tử, hôm nay ta phải khiến ngươi hiểu rõ, núi cao còn có núi khác cao hơn!
- Thật đáng sợ.
Tiêu Phàm ra vẻ sợ hãi lui ra phía sau hai bước:
- An Dược Hoàng không phải đang muốn khi dễ thế hệ vãn bối chứ, ngươi ăn muối còn nhiều hơn so với ta ăn cơm đó.
An Dược Hoàng vô cùng phẫn nộ, kém chút phun ra một ngụm lão huyết, Tiêu Phàm vậy mà còn trả lại nguyên vẹn lời hắn nói.
- Tam Gia, có chuyện gì vậy, Tiêu lão đệ sao lại gây oán với An Dược Hoàng?
Văn Phường Chủ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tụ thanh âm thành tuyến hỏi.
Y Vân cười khổ một tiếng, đem sự tình lúc đầu nói đơn giản cho Văn Phường Chủ nghe. Văn Phường Chủ mắt trợn tròn, hắn chỉ biết Hỏa Hoàng coi trọng Tiêu Phàm, nào biết rõ ben trong còn có những sự tình này.
Y Thiên Linh cùng thanh niên mặc kim bào ngây ra như gà. An Dược Hoàng trừ Hề Lão ra, chính là người có thuật chế thuốc lợi hại nhất, danh vọng vang dội nhất Ly Hỏa Đế Đô.
Tiêu Phàm ngươi được xem là gì, cũng dám nói chuyện với An Dược Hoàng như thế.
Động tĩnh phía này cũng hấp dẫn rất nhiều tu sĩ bốn phía vây xem, thật sự là thanh danh An Dược Hoàng quá vang dội, đây chính là nhân vật đến Đế Tộc cùng Tam Đại Gia Tộc đều muốn cẩn thận đối đãi.
- Tiểu bối, đừng nói lão hủ khi dễ ngươi, ngươi có dám cùng đồ đệ ta so một lần không?
An Dược Hoàng lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm nói.
- A? So cái gì?
Tiêu Phàm cũng đột nhiên hứng thú, Trân Kỳ Đại Hội này quá buồn tẻ không thú vị, vừa hay tìm một chút việc thú vị làm.
- Biện dược, luyện dược, chữa bệnh!
An Dược Hoàng không cần nghĩ ngợi nói ra.
Ba hạng này là năng lực cơ bản nhất của Luyện Dược Sư. Bình thường Luyện Dược Sư giao đấu, cũng đều là dùng ba hạng này.
- Được.
Tiêu Phàm cười cười, ba hạng này hắn cũng am hiểu nhất.
- Tiểu tử, ngươi dám ở trước mặt sư tôn ta phát ngôn bừa bãi, hôm nay ta muốn ngươi thua không ngẩng được đầu lên được.
Một nam tử trung niên phía sau An Dược Hoàng hung ác nói.
- Phải không? Như thế nào mới được gọi là thua không ngẩng được đầu lên được?
Tiêu Phàm ý vị thâm trường cười một tiếng.
- Biện dược, luyện dược, chữa bệnh, ba ván thắng hai thì thắng. Nếu ai thua, từ nay về sau, không được bước chân vào con đường Luyện Dược Sư, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng.
Nam tử trung niên cười lạnh nói.
- An Lan!
An Dược Hoàng quát khẽ, sắc mặt hơi trầm xuống, mặc dù hắn vô cùng tự tin với đồ đệ hắn, nhưng mà Tiêu Phàm cũng cực kỳ quỷ dị, ngộ nhỡ thua thì sao?
- Cược thế này có phải cược quá lớn không?
Tiêu Phàm cũng bị sự tàn nhẫn của nam tử trung niên An Lan làm cho chấn kinh, người này thực sự không lưu đường lui cho bản thân.
- Thế nào, ngươi sợ à?
An Lan cười ha ha một tiếng:
- Nếu sợ, vậy liền cút khỏi Ly Hỏa Đế Đô, đừng ở đây cho mất mặt xấu hổ.
- Sợ? Ta thực sự rất sợ, sợ ngươi về sau không thể bước vào con đường Luyện Dược Sư.
Tiêu Phàm cạo cạo mũi nói.
- Tiểu tử này thật phách lối, hắn không biết An Lan là đại đồ đệ của An Dược Hoàng, nghe nói sớm đã là Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, lúc nào cũng có thể đột phá Thất Phẩm.
- Ai kêu tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, dám cược theo An Lan Đại Sư. Hắn đây là tự tìm đường chết, một lúc nữa đến cả chết thế nào cũng còn không biết.
- Vậy cũng chưa chắc, tiểu tử này tự tin như vậy, đoán chừng cũng có chút bản lĩnh.
Đám người bị sự phách lối của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, lộ ra bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù rất nhiều người biết Tiêu Phàm, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều biết.
Dù sao, xung quanh hơn ba ngàn dặm Ly Hỏa Đế Đô cũng có nhiều người nổi danh.
- Ha ha, được, tiểu tử, ta phục lòng can đảm của ngươi, ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục.
An Lan cất tiếng cười to, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Tiểu tử, ta hiện tại không phải Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, mà là Thất Phẩm, đến sư tôn ta còn chưa biết.
- Tranh thủ thời gian, ta còn đang gấp.
Tiêu Phàm nhìn chân trời, cách thời gian Đấu Sinh Tử buổi chiều ngày càng gần.
- Lê Tông Sư, làm phiền ngươi làm chứng cho bọn hắn, thế nào?
An Dược Hoàng nhìn về phía Lê Ngự nói.
Sắc mặt Lê Ngự hơi trầm xuống, nhưng Tiêu Phàm lại cười cười nói:
- Vừa hợp ý ta, vậy liền làm phiền Lê Tông Sư rồi.
- Được.
Lê Ngự cuối cùng vẫn gật đầu, hai người đều đề nghị như vậy, vậy sẽ không đắc tội ai.
Dù sao một phe là Dược Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, một bên khác lại là nhân tài mới nổi được Hề Lão coi trọng, hai người này ai hắn cũng không muốn đắc tội.
- Trận đầu, so biện dược.
Lê Ngự tiếp tục nói, ánh mắt liếc nhìn tu sĩ bốn phía nói:
- Phiền các vị ở đây cung cấp Dược liệu, sau khi kết thúc giao đấu, Dược liệu sẽ trả lại các vị.
Nói đến đây, Lê Ngự trực tiếp lấy ra 30 Linh Thảo bên trong để xuống dưới đất, tu sĩ bốn phía lại có chút chần chờ.
- Sau khi kết thúc giao đấu, An Lan có thể miễn phí luyện chế một lần dược dịch cho người cung cấp Dược liệu.
An Lan lớn tiếng nói.
- Ha ha, vậy thì cám ơn An Đại Sư.
- Ta đây có mấy loại linh dược.
Đám người lập tức xung phong nhận việc, một Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư hứa hẹn, đối với phần lớn mọi người chính là nhân tình cực lớn.
- Hắn sẽ thua, thì làm sao luyện dược cho các ngươi được.
Tiêu Phàm nhỏ giọng thầm thì nói.
An Lan thiếu chút nữa thì xông lên hung hăng giáo huấn Tiêu Phàm một lần, miệng tiểu tử này thực sự là độc, trong lòng cười lạnh nói:
- Tiểu tử, hiện tại ngươi càng tự tin, một lúc nữa thua càng khó coi.
Không bao lâu, mặt đất liền bày đầy 100 loại linh dược. Lê Ngự nhìn về phía Tiêu Phàm cùng An Lan nói:
- Các ngươi có thời gian một nén nhang phân rõ 100 loại linh dược này, chỉ cần viết tên thuốc lên trên giấy là được, cuối cùng xem số lượng Dược liệu các ngươi phân biệt được để luận thắng bại.
Nói đến đây, thanh niên mặc kim bào một bên vô cùng nhanh nhẹn đốt một nén nhang.
- Bây giờ bắt đầu.
Lê Ngự quát khẽ, trong mắt lóe qua một sợi tinh quang, hắn cũng rất muốn xem, tiểu bối có thể được Hề Lão coi trọng rốt cục có trình độ như thế nào.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.