Chương trước
Chương sau
- Chuyện gì xảy ra?
Thanh âm lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn đám người Tần Phi nói:
- Mặt mũi của Chiến Hồn Học Viện đều bị mất bởi các ngươi rồi?
- Hướng Trưởng Lão!
Tần Phi sầm mặt lại, những người khác cũng vội vàng cúi thấp đầu.
Đứng ở trước người Tiêu Phàm chính là Hướng Vinh, hắn dù sao cũng là Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện, bọn hắn những học sinh học viện này tất nhiên có chút sợ hãi.
- Tần Phi, hóa ra là ngươi, ai lại đắc tội ngươi?
Hướng Vinh cũng liếc mắt liền nhận ra Tần Phi, sắc mặt hơi trầm xuống, tựa như không muốn đắc tội Tần Phi.
- Trưởng Lão, tiểu tử này đi không có mắt.
Tần Phi lấy dũng khí nói.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, hắn từ trong giọng nói của Hướng Vinh có thể nhìn ra, Tần Phi này đoán chừng không đơn giản. Đương nhiên, cũng không phải là bản thân hắn như thế nào, mà là thế lực sau lưng hắn.
- Người nào đi đường không có mắt, nơi này có ký ức thủy tinh giám sát, mang tới xem xem là được.
Y Vân chẳng biết lúc nào đi tới bên người Tiêu Phàm.
Nghe lời này, sắc mặt Tần Phi hơi đổi một chút, có điều vẫn ra vẻ bình tĩnh nói:
- Tiểu tử, nếu có Hướng Trưởng Lão biện hộ giúp ngươi, sự tình vừa rồi liền cho qua như vậy.
Có Hướng Trưởng Lão nói giúp? Tiêu Phàm cổ quái nhìn Tần Phi, gia hỏa này da mặt còn dày hơn cả tường thành, lời nói thế này cũng đường hoàng nói ra được?
Có điều Tiêu Phàm cũng không muốn Hướng Lão mất mặt, có thể qua như vậy, liền qua như vậy.
Mặc dù Tiêu Phàm giết người đến xuất thủ vô tình, nhưng mà không phải gặp ai liền giết người đó.
- Có hứng thú cùng ta cược một trận hay không?
Tần Phi đột nhiên lời nói xoay chuyển, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm nói.
- Đánh cược gì?
Tiêu Phàm cũng hứng thú.
- Tất nhiên là cược thạch, mỗi người chọn một khối liệu, ai cắt ra được đồ vật trân quý nhất, coi như người đó thắng, thế nào?
Nhìn thấy Tiêu Phàm đáp ứng, Tần Phi lập tức cười lên, tựa như đạt được âm mưu.
- Thắng thì thế nào, mà thua thì thế nào?
Con ngươi Tiêu Phàm rất bình tĩnh.
- Cược nho nhỏ 100 vạn Hồn Thạch, thế nào? Mặt khác, nếu như ngươi thua, liền chui qua chỗ này của ta!
Tần Phi chỉ dưới háng của mình.
- Hỗn xược!
Hướng Vinh giận tím mặt, đang chuẩn bị nổi bão lại bị Tiêu Phàm ngăn lại.
Tần Phi liếc mắt nhìn Hướng Vinh, trong lòng lóe qua khinh thường nồng đậm:
- Một Linh Điện Trưởng Lão như ngươi có là gì, còn tự coi là việc của bản thân, nhiều người ở đây như vậy, dám làm bổn thiếu gia mất mặt mũi, ta còn chưa thèm đánh vào mặt ngươi.
- Cược thì cũng được, có điều, tiền đặt cược như vậy thật chẳng thú vị.
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười nói.
- Không thú vị, tiểu tử ngươi không bỏ ra nổi 100 vạn Hồn Thạch đi, phải rồi, ta nói là 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, không phải 100 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch như ngươi nghĩ đâu.
Tần Phi ngẩng cao đầu, nhìn Tiêu Phàm nói.
- 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, mặt khác, thêm một cánh tay nữa.
Ngữ khí Tiêu Phàm cũng biến thành băng lạnh.
- Tiêu huynh đệ!
Sắc mặt Hướng Vinh giật mình, bối cảnh Tần Phi này không bình thường, ngoại thành cũng coi là gia tộc nhị lưu. Phàm là gia tộc nhị lưu, sẽ có cường giả Chiến Hoàng tọa trấn.
Sắc mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm:
- Có dám đánh cược hay không, không dám thì xéo ngay cho ta.
- Tiểu tử, ngươi đã muốn bị chặt một cánh tay, ta liền thành toàn ngươi, bản thiếu gia cược thạch ở đây còn chưa từng thua lần nào.
Tần Phi cười lạnh nói.
Vốn dĩ muốn đe dọa tiểu tử này, không nghĩ tới ngược lại bị Tiêu Phàm lật ngược thế cờ.
Nếu thắng, có thể chặt một cánh tay Tiêu Phàm, nếu thua, tiểu tử này cũng chưa chắc dám động đến bản thân, đánh cược kiểu này tội gì mà không chơi?
- Hạn là thời gian nửa nén hương.
Tần Phi nói xong câu đó, liền bắt đầu tìm kiếm trong đống thạch đầu.
- Tiểu tử, ngươi lần này thua chắc. Tần sư huynh có danh xưng Tướng Quân thường thắng cược thạch, từng cược mười mấy trận to nhỏ ở đây, còn chưa từng thua lần nào.
- Có vài người tự cho mình là đúng, ngồi đợi bị chặt một cánh tay đi.
- Ha ha, cũng phải làm cho hắn hiểu rõ, có những người không phải hắn có thể tuỳ tiện đắc tội.
Mấy người Chiến Hồn Học Viện Vương Đạo Minh kia trào phúng nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm như là nhìn một người chết.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, cũng bắt đầu tìm kiếm trong đống thạch đầu. Hướng Vinh tiến đến trước mặt Tiêu Phàm nói:
- Tiêu huynh đệ, ngươi không nên cược cùng hắn, thực lực Tần gia, không phải Đường gia có thể so sánh, ở Ngoại Thành này cũng coi là gia tộc nhị lưu.
- Gia tộc nhị lưu sao? Còn không phải gia tộc hạ đẳng nhất.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Hướng Lão, ngươi lo lắng quá nhiều, Tiêu lão đệ cũng chưa chắc thua.
Y Vân cười cười nói, đối với Tiêu Phàm hắn khá là tự tin.
Ở chung cùng Tiêu Phàm càng lâu, hắn lại càng nhìn không thấu Tiêu Phàm.
- Cảm ơn lời khen của Tam Gia.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, lúc quay người, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị.
Tinh thần dẫn ra Bạch Thạch bên trong Hồn Hải, mặc dù lần trước Bạch Thạch dị động khiến hắn may mắn có được Thất Thải Long Văn Mộc, nhưng hắn cũng không biết Bạch Thạch còn có thể dị động không.
Đi đến cạnh một đống đá, Tiêu Phàm dùng tay nhẹ vuốt ve, bộ dáng kia khiến Y Vân cũng có chút khẩn trương.
Hắn phát hiện, Tiêu Phàm căn bản chính là một người nghiệp dư, căn bản sẽ không biết cược thạch.
Trái lại Tần Phi nơi xa lại là vô cùng tự tin, xem ra chính là người trong nghề.
Thời gian trôi qua, Tần Phi phía xa đã tìm được một hòn đá màu đen nặng chừng năm mươi cân, bề ngoài đường vân rõ ràng lộ ra một loại khí tức trầm trọng.
- Tần sư huynh thực sự là lợi hại, khối liệu này đều bị ngươi tìm ra, trong này khẳng định có vật quý hiếm, để xem giá trị thế nào.
Một tu sĩ nịnh nọt nói.
- Các ngươi nhìn bên kia, tiểu tử kia còn không chưa chọn được. Hắn thật sự cho rằng cược thạch đơn giản như vậy. Không phải ai cũng có thiên phú như Tần sư huynh.
Một người khác cười lạnh nói, lập tức nịnh bợ.
Tinh thần Tiêu Phàm đắm chìm trong một đống viên đá, hắn phát hiện, rất nhiều thạch đầu đã bị cắt mở miệng, sau đó lại dùng một loại thủ pháp vô cùng cao siêu khâu lại, người bình thường căn bản không nhìn ra.
Nếu như không phải Hồn Lực hắn đầy đủ tinh thuần, có thể nhìn rõ khe hở chỗ khâu kia thì hắn thật đúng là không nhìn ra.
- Ân?
Đột nhiên, Tiêu Phàm dừng lại, tay hắn trong lúc lơ đãng đụng đến thạch đầu huyết sắc lớn nhỏ, đường vân trên thạch đầu huyết sắc rối loạn không chịu nổi, gồ ghề nhấp nhô, sờ trên tay vô cùng sắc bén.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng ước lượng một chút, nặng tầm năm cân.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là Bạch Thạch trong cơ thể rung động hết sức mãnh liệt, chớp sáng nhấp nháy không ngừng.
- Tiêu lão đệ, ngươi không phải là muốn khối này chứ?
Y Vân thấy thế, vội vàng đi đến:
- Đây là Huyết Phong Nhận nổi tiếng, do hàng năm bị gió lớn thổi, mặt ngoài sắc bén như đao phong, vì vậy mà có tên gọi như thế.
- Huyết Phong Nhận, tên này thực rất chuẩn xác, nổi danh không tốt sao?
Tiêu Phàm ước lượng thạch đầu trong tay, nghi ngờ nói.
- Ha ha, tiểu tử này xem ra đúng thật là một tên đần, Huyết Phong Nhận rất nổi danh, bởi vì nó là đệ nhất phế thạch.
- Hắn còn coi phế thạch là bảo bối, nếu là Huyết Phong Nhận này có thể cắt ra bảo vật vì, vậy ta liền ăn cả
khối thạch đầu này.
Nơi xa, người Vương Đạo Minh nhìn thấy Tiêu Phàm coi một khối phế thạch là bảo bối, lập tức cười ha hả.
- Tiêu lão đệ, hiện tại thời gian vẫn còn, ngươi vẫn có thể tìm một khối tốt hơn.
Y Vân vội vàng khuyên nhủ, hắn rất muốn nói những viên đá ở đây, ngươi tùy tiện tìm một khối so với Huyết Phong Nhận này đều tốt hơn.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại vô cùng tự tin, đi về phía Tần Phi, cười nói: - Nếu như đồ vật này có thể cắt ra thứ quý hiếm, các ngươi thực sự nguyện ý ăn thạch đầu này?
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.