Chương trước
Chương sau
- Lấy hồn bổ hồn?
Vẻ mặt Y Vân cùng Sở Yên Nhiên đều vô cùng nghi hoặc. Người sau khi chết Chiến Hồn không phải đều sẽ tiêu tán sao? Chẳng lẽ Chiến Hồn này còn hữu dụng?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nhìn Y Vân nói:
- Ta hiện tại Hồn Lực thiếu thốn, khôi phục Hồn Lực đã không kịp.
- Yên tâm.
Y Vân ngầm hiểu, cánh tay rơi trên bờ vai Tiêu Phàm, sau một khắc, Hồn Lực cuồn cuộn tràn ngập hướng về thân thể Tiêu Phàm mãnh liệt đi.
Tiêu Phàm lấy tay một chiêu, thi thể Sở Ngọc Tranh rơi vào bên người Sở Khinh Cuồng. Sở Yên Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú, hai tay dắt lấy váy, thần sắc vô cùng khẩn trương.
Chỉ là so với Sở Yên Nhiên, Tiêu Phàm càng khẩn trương hơn, trong lòng không ngừng suy tư:
- Huyền Hoàng Cửu Châm chi thuật ghi chép, năng lượng có thể trao đổi. Chiến Hồn cũng hẳn là thuộc về một loại năng lượng đặc thù, nếu quả thật có thể làm được, về sau tu bổ Chiến Hồn cũng không cần mượn nhờ năng lực Bạch Thạch.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm khẩn trương còn có một tia kích động, đây là một phát hiện trọng đại.
Giống như cải tiến Hồn Hóa Cơ Sở Thiên, đây tuyệt đối là khai sáng một đường mới.
- Phốc!
Tiêu Phàm lấy ra một cây Long Văn Kim Châm cắm ở phần bụng Sở Ngọc Tranh. Hồn Lực tràn vào, chỉ một thoáng, một cỗ khí thế bàng bạc tràn ra.
Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh mãng xà to lớn màu đen, hư ảnh không ngừng lóe lên, hiển nhiên là tùy thời đều chuẩn bị tiêu tán.
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm lấy tay đánh ra một đạo thủ quyết, đặt tại phần bụng Sở Khinh Cuồng, một mai Long Văn Kim Châm bắn ra, lộ ra ngoài khoảng hai tấc.
- Tam Gia, làm phiền ngươi thay ta dẫn đạo Chiến Hồn Huyền Ngọc Mãng tiến vào bên trong Sở Khinh Cuồng. Quá trình này có chút chậm, Sở Yên Nhiên, ngươi không được để Chiến Hồn Huyền Ngọc Mãng tiêu tán, phong ấn Hồn Lực bốn phía lại.
Tiêu Phàm nói ra.
- Vậy còn ngươi?
Sở Yên Nhiên có chút lo lắng nói. Chữa thương cho đại ca hẳn là Tiêu Phàm mới đúng, làm sao để hai thường dân bọn hắn nhúng tay.
- Yên tâm, ta khôi phục Hồn Lực, một bước mấu chốt nhất ta tự mình làm.
Tiêu Phàm trực tiếp đi đến một bên, bắt đầu vận chuyển Vô Tận Chiến Hồn khôi phục Hồn Lực.
Hô!
Tiêu Phàm lấy ra Trung Phẩm Hồn Thạch bắt đầu khôi phục, U Linh Chiến Hồn tại bên trong Hồn Hải dâng lên, vị trí vòng xoáy Hồn Lực cũng bắt đầu cấp tốc huyền huyễn.
Hồn Thạch bốn phía lấy mắt trần có thể thấy tốc độ thu nhỏ, có U Linh Chiến Hồn, sức khôi phục Tiêu Phàm cực kỳ đáng sợ.
Theo Hồn Lực bổ sung, trên mặt Tiêu Phàm cũng khôi phục một tia hồng nhuận phơn phớt, bất quá Tiêu Phàm lại không quan tâm những cái này, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm U Linh Chiến Hồn.
Những Hồn Lực đó sau khi bị U Linh Chiến Hồn hấp thu, khí tức hoàn toàn phát sinh biến hóa.
- Đúng rồi, ta làm sao không nghĩ tới, U Linh Chiến Hồn đều có thể thôn phệ luyện hóa Chiến Hồn, nói cách khác, nó có thể đồng hóa năng lượng Chiến Hồn. Kể từ đó, căn bản không cần mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch liền có thể tu bổ Hồn Lực!
Tiêu Phàm kích động trong lòng nói.
U Linh Chiến Hồn mặc dù không có năng lực chữa trị Chiến Hồn, nhưng có thể luyện hóa Chiến Hồn, nếu như đem Hồn Lực chuyển hóa thành năng lượng Chiến Hồn Sở Khinh Cuồng, có phải liền có thể chữa trị Chiến Hồn hay không?
- Nếu như có thể, U Linh Chiến Hồn vậy liền thực quá nghịch thiên.
Tiêu Phàm cưỡng ép khiến bản thân bình tĩnh, nhanh chóng bổ sung Hồn Lực.
Hắn âm thầm hạ quyết định, qua một lúc nhất định phải thử một lần.
Sau ba canh giờ, trong phòng Huyền Ngọc Mãng Chiến Hồn đã cơ hồ tiêu hao hầu như không còn. Y Vân cùng Sở Yên Nhiên hiển nhiên cũng tới cực hạn, hai người sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
- Hai vị nghỉ ngơi đi.
Tiêu Phàm sớm đã tỉnh lại hồi lâu, nói một tiếng liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Khinh Cuồng.
Một tia Hồn Lực dọc theo Long Văn Kim Châm rót vào bên trong Hồn Hải của Sở Khinh Cuồng. Tại trong vòng xoáy Hồn Hải cuồn cuộn, một chuôi kiếm lớn màu vàng óng chìm nổi.
Kim sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt, như là dục hỏa trọng sinh, tản ra quang mang hừng hực, chính là Bát Phẩm Chiến Hồn Đế Lân Kiếm.
Bốn phía một cỗ năng lượng huyền diệu ba động hướng Đế Lân Kiếm gào thét đến, đó là Hồn Lực Chiến Hồn Huyền Ngọc Mãng, lấy hồn bổ hồn, Tiêu Phàm mượn nhờ chính là biện pháp này.
Xa xa nhìn lại, Đế Lân Kiếm toàn thân liền thành một khối, từng tia vết nứt đã biến mất, như một đầu Hỏa Kỳ Lân đang lao nhanh.
Tiêu Phàm lấy tay một chiêu, Hồn Lực Huyền Ngọc Mãng còn lại trong phòng trong nháy mắt chui vào trong người hắn, gần như đồng thời bị U Linh Chiến Hồn luyện hóa.
Không sai biệt một lúc sau, một sợi sương mù màu đen từ đầu ngón tay Tiêu Phàm tràn ra, dưới sự dẫn đường của Long Văn Kim Châm tia Hồn Lực tiến vào trong Hồn Hải của Sở Khinh Cuồng!
Hô một tiếng, từng sợi hắc sắc Hồn Lực như tiễn rời dây cung bắn về phía Chiến Hồn Đế Lân Kiếm, trong nháy mắt cùng Đế Lân Kiếm hòa làm một thể.
- Thực có thể.
Trong lòng Tiêu Phàm sáng lên. Dùng U Linh Chiến Hồn luyện hóa Hồn Lực, tốc độ hấp thu so với không luyện hóa Hồn Lực Chiến Hồn Huyền Ngọc Mãng nhanh hơn rất nhiều.
- Thử lại một lần Hồn Lực bình thường.
Tiêu Phàm cưỡng ép kích động trong lòng. Tùy tiện lấy ra mấy cái Hồn Thạch, rút Hồn Lực trong đó.
Nhưng khiến Tiêu Phàm thất vọng là Đế Lân Kiếm đối với đám Hồn Lực kia căn bản không ưa.
- Không được, chỉ có Chiến Hồn luyện hóa Hồn Lực mới có thể.
Tiêu Phàm cau mày một cái, nói như vậy, cái kia căn bản không phải lấy hồn bổ hồn, mà là lấy mạng đổi mạng?
Muốn chữa trị một Chiến Hồn, nhất định phải luyện hóa những Hồn Lực Chiến Hồn của người khác mới có thể làm được.
- Ai, là ta nghĩ quá nhiều, Chiến Hồn vốn chính là tồn tại riêng biệt, có thể dùng hồn bổ hồn đã là việc khó có được, chí ít về sau không cần bại lộ tồn tại của Bạch Thạch.
Trong lòng Tiêu Phàm tự an ủi mình.
- Tiêu công tử, như thế nào?
Làm Tiêu Phàm đứng dậy, Sở Yên Nhiên vội vàng hỏi.
- Nếu không xảy ra ngoài ý muốn, Chiến Hồn, Hồn Hải và kinh mạch sẽ không xảy ra vấn đề, nửa tháng đến một tháng sẽ tỉnh lại.
Tiêu Phàm khẽ nhả một ngụm trọc khí.
- Đa tạ Tiêu công tử, độc kia thì sao? Có thể chưa khỏi hay không?
Sở Yên Nhiên lại hỏi.
- Tạm thời không có cách nào, bất quá sáu cây Long Văn Châm có thể tạm thời ức chế độc tính khuếch tán, mỗi ngày ngươi nhớ kỹ bổ sung Hồn Thạch cho hắn.
Tiêu Phàm lắc đầu, độc này quá quỷ dị.
Không ở trong Chiến Hồn, cũng không ở trong kinh mạch, mà là tại bên trong cốt tủy. So sánh với Hủ Cốt Phệ Hồn Tán còn đáng sợ hơn. Nếu như không nắm chắc, Tiêu Phàm cũng không dám loạn động.
Trên mặt Sở Yên Nhiên lóe qua một tia ảm đạm, Y Vân nói:
- Chất nữ, ngươi gặp qua ai có thể dễ dàng chữa trị Chiến Hồn và Hồn Hải như vậy sao? Tiêu tiểu hữu khẳng
định có thể tìm được biện pháp.
- Ừ.
Sở Yên Nhiên khẽ cắn môi, cả người ảm đạm không ít.
- Hay là trước để muội muội ngươi nhập thổ vi an đi, ta tin tưởng nàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ an nghỉ.
Tiêu Phàm không biết làm sao an ủi người, nhưng hắn biết an táng cho người chết quan trọng hơn.
- Tam Gia, ta đi trước, có việc cứ gọi ta.
Tiêu Phàm chào hỏi liền rời đi. Sự tình tiếp theo hắn không tiện tham dự, huống chi hắn cũng không muốn tham dự.
Lúc Tiêu Phàm trở lại bên trong biệt viện đã là đêm khuya, Phong Lang cùng Tiểu Kim vẫn đang chờ hắn.
- Công tử, ngươi không sao chứ?
Phong Lang nhìn bộ dáng Phàm mất hồn mất vía, lạnh như băng hỏi.
- Không có việc gì.
Tiêu Phàm tự mình rót chén nước. Hắn mới vừa rồi còn đắm chìm trong năng lực U Linh Chiến Hồn, uống một hớp nước nói: - Đúng rồi, ngày mai ta sẽ chữa tốt chân ngươi, đến thời điểm đi ra ngoài, cũng tuyệt đối không ai có thể nhận ra ngươi tới.
- Đa tạ công tử!
Phong Lang cung kính một xá nói.
- Chờ tốt lại rồi hẵng cám ơn ta đi, ta ngủ trước một giấc.
Tiêu Phàm đi đến bên trong gian phòng, ngã đầu nằm ngủ, thật sự là quá mệt mỏi.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.