Chương trước
Chương sau
- Đây là Kiếm Thế Đệ Tam Trọng!
Tứ Đại Trưởng Lão trong phòng, Nhị Trưởng Lão hoảng sợ nói, trên mặt đều là thần sắc kinh ngạc.
U Linh mới là Chiến Vương cảnh trung kỳ mà thôi, nếu như lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế vậy thì quá đáng sợ. Rất nhiều người cho dù tại Chiến Vương hậu kỳ, thậm chí Chiến Vương đỉnh phong cũng vô pháp lĩnh ngộ.
Một khi lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Kiếm Thế, liền có thực lực Phong Vương.
- Không đúng, không phải Kiếm Thế, mà là chiến kỹ, lấy thực hóa Hư, thật là chiến kỹ quỷ dị.
Tam Trưởng Lão lắc đầu, một kiếm vừa mới kia mặc dù chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chạy không khỏi mắt bọn hắn.
- Thật đúng là không phải Kiếm Thế, chiến kỹ vẻn vẹn có công kích như thế, nếu như lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Kiếm Thế sẽ như thế nào?
Nhị Trưởng Lão trở về chỗ ngồi, rất nhanh minh bạch.
Dù hắn đứng ở bên Đại Trưởng Lão cũng không keo kiệt tán thưởng Tiêu Phàm.
- Ta đột nhiên nghĩ tới một người, tại Chiến Vương cảnh trung kỳ liền lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế.
Tứ Trưởng Lão đột nhiên mở miệng nói.
- Ai?
Nhị Trưởng Lão không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Lãnh Tiếu Nhận!
Tứ Trưởng Lão hít sâu khẩu khí nói.
Trên mặt hai người Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão lộ ra vẻ kinh ngạc. Vừa nhắc tới Lãnh Tiếu Nhận, bọn hắn tại Sinh Tử Đấu Trường không ai không biết, không người không hiểu nhân vật cao tầng này.
Đây chính là truyền kỳ Sinh Tử Đấu Trường Ly Hỏa Đế Đô, thời gian nửa năm ngay bách thắng, đánh vỡ mấy trăm năm ghi chép.
Bây giờ đã qua 5 năm, cái kỷ lục này vẫn như cũ duy trì, không ai đánh vỡ!
- Cùng Lãnh Tiếu Nhận so sánh, hắn còn kém xa, chờ hắn có thể bách thắng rồi nói sau.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão khó coi vô cùng, trong lòng sát khí nặng nề.
Khó được là Tam Trưởng Lão không có phản bác, trong lòng hắn chí ít tạm thời mà nói, không người nào có thể siêu việt hơn Lãnh Tiếu Nhận.
U Linh không được, Thiên Tàn cũng không được!
Bên trên Sinh Tử Chiến Đài, Quỷ Ảnh một tay che lấy cánh tay, quỳ một chân trên đất, con ngươi u lãnh như hung thú khát máu nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, mặc cho máu tươi trên lồng ngực chảy xuống, dẫn theo Tu La Kiếm từng bước một hướng Quỷ Ảnh đi đến.
- Ngươi vậy mà lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Kiếm Thế!
Quỷ Ảnh khẽ cắn môi đứng dậy, cưỡng ép nhịn xuống vẻ thống khổ khi mất đi một tay:
- Ngươi rất tốt, nguyên bản ta coi là tới trận 90 mới thi triển chiêu này, nhưng ngươi đáng chết dưới một chiêu này.
Tiêu Phàm bước chân không có bất kỳ ý dừng lại, hắn vừa mới không thể nghi ngờ chạm đến biên giới Đệ Tam Trọng Kiếm Thế, bên trong tối tăm nắm được một chút gì đó.
Nhưng giữa ngón tay xói mòn, liền tựa như dùng sức nắm chặt cát, nắm càng chặt, mất đi càng nhiều.
Hắn cần một trận chiến thống khoái để xuyên phá tầng ngăn cách này. Đến chạm tia minh ngộ, dù là biết rõ phải chết, cũng sẽ không tiếc.
Đã sớm sáng tỏ, tịch vong là đủ!
- Huyết Hải Cuồng Lan!
Quỷ Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân hắn đột nhiên tràn ngập sương mù màu máu, sương mù hóa thành phong bạo lợi nhận, từ bốn phương tám hướng thẳng hướng Tiêu Phàm.
Đồng thời, Quỷ Ảnh bỗng biến mất tại chỗ, hoàn toàn không thấy tăm hơi, tựa như hư không tiêu thất.
Phốc!
Cánh tay Tiêu Phàm bị một kiếm xuyên thủng, hắn một kiếm đánh ra, huyết sắc kia trong gió lốc bị xé mở, nhưng mà cái gì cũng đều không có.
- Ngươi ngay cả thân ảnh ta đều bắt không kịp, lấy cái gì đấu cùng ta.
Thanh âm Quỷ Ảnh cuồng ngạo vang lên, vô số lợi kiếm không ngừng xuất hiện, toàn thân Tiêu Phàm máu tươi bắn ra.
Sau một khắc, hắn chậm rãi nhắm hai mắt, lẳng lặng cảm ứng biến hóa bốn phía, nhất tâm nhị dụng thi triển, một bên lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Kiếm Thế, một bên ngăn cản Quỷ Ảnh công sát.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Mười kiếm!
...
Quỷ Ảnh tựa như không muốn lập tức giết Tiêu Phàm, một kiếm một kiếm cắt mỗi một tấc da thịt của Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm bình tĩnh tới cực điểm, tựa như đổ máu không phải hắn, trên mặt không lộ ra chút thống khổ nào, mặc cho một kiếm một kiếm kia trảm trên người.
Đồng thời, hắn xuất thủ càng lúc càng nhanh, ngay từ đầu, mười kiếm chỉ có thể ngăn cản một kiếm, chậm rãi có thể ngăn trở hai kiếm, sau đó ba kiếm.
Nửa chén trà nhỏ thời gian, trên người Tiêu Phàm đã cơ hồ không một chỗ hoàn hảo, máu tươi thẩm thấu y phục, dọc theo cánh tay hắn rơi xuống.
Dưới chân những nơi đi qua, đều lưu dấu chân màu đỏ tươi.
- Nghị lực thật đáng sợ, thế này cũng không chết!
Con ngươi Tứ Trưởng Lão thấy cảnh này, cũng không nhịn được run run.
Một kiếm một kiếm cắt đứt da thịt, nếu là Chiến Vương, thậm chí Chiến Hoàng, đoán chừng đã sớm tiếp nhận không được loại thống khổ này, chính là đổ máu cũng chết.
Nhưng mà bóng lưng Tiêu Phàm một mực thẳng tắp như tùng, không có mảy may cong xuống.
- Các ngươi có phát hiện hay không, kiếm hắn càng lúc càng nhanh, tại sao ta cảm giác tiểu tử này không phải đang đối địch, mà là đang ngộ kiếm.
Nhị Trưởng Lão cũng không rét mà run.
- Kẻ này nếu không chết, tương lai tất thành châu báu.
Tam Trưởng Lão hít sâu một hơi nói.
- Tam Trưởng Lão, kẻ này nhường ta nhé? Ngươi không phải đã có Thiên Tàn sao?
Nhị Trưởng Lão đột nhiên cười ha hả nhìn Tam Trưởng Lão nói, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
- Ngươi vừa mới không phải nói U Linh không phải đối thủ của Quỷ Ảnh sao?
Tam Trưởng Lão nghiền ngẫm cười một tiếng, một bộ đánh chết ta cũng sẽ không đáp ứng.
- Ha ha.
Nhị Trưởng Lão xấu hổ cười một tiếng, không có ý tứ gãi đầu.
- Hãy chờ xem, hiện tại còn chưa nhất định đâu.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão trầm nói.
Nếu quả thật như Nhị Trưởng Lão nói tiểu tử này đang ngộ kiếm, vậy 30 trận sau tùy ý Tam Trưởng Lão an bài, ai biết rõ tiểu tử này sẽ trưởng thành đến cấp độ gì.
- Gió!
Lại qua mấy chục cái hô hấp, Tiêu Phàm đột nhiên động, vô số bạch sắc kiếm ảnh từ trên người hắn bắn ra, lít nha lít nhít, che kín hư không mỗi một góc.
Phốc!
Trong một sát na, một đạo thân ảnh rơi xuống, áo bào trên người bị phá tan thành từng mảnh, mặt nạ trên mặt cũng bị vỡ ra, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn, hai mắt huyết hồng vô cùng.
Bang! Hắn bay ngược ra mười mấy mét mới dừng lại, trên mặt đất lưu lại một đạo vết máu thật sâu, huyết kiếm cắm sâu vào bên trong chiến đài.
- Thế này cũng không chết?
Đám người kinh hãi, nhìn hai cái huyết nhân trên Sinh Tử Chiến Đài, cảm giác toàn thân run lên.
- Hỗn trướng!
Quỷ Ảnh gào thét, chạy vội ra, tại đỉnh đầu hắn, một chuôi huyết sắc trường kiếm gào thét xuất hiện, hắn tại hư không lật nhào.
Âm vang một tiếng, rút huyết kiếm lên, tại hư không xoay chuyển như là xoắn ốc phóng tới Tiêu Phàm.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Huyết Ảnh Kiếm? Đây không phải Huyền Cung Hắc Bạch Vô Thường Hắc Vô Thường sao?
- Không sai, chính là Hắc Vô Thường, vừa rồi không thấy rõ gương mặt kia, ta còn tưởng rằng nhìn lầm, trong lúc nhất thời không nhận ra hắn. Khó trách hắn một mực đều không có hiển lộ Chiến Hồn, đây là cố ý ẩn tàng thân phận.
- Nếu là Hắc Vô Thường bị U Linh giết chết tại Sinh Tử Đấu Trường, đệ đệ song sinh Bạch Vô Thường nhất định sẽ đến báo thù. Nghe nói Bạch Vô Thường là một trong thiên tài có hi vọng nhất năm nay tiến vào Nội Viện đệ tử, so với ca ca Hắc Vô Thường lợi hại hơn nhiều.
Đám người kinh hãi nhìn xem Quỷ Ảnh, không, nói cho đúng là Hắc Vô Thường, ánh mắt lộ ra chấn kinh chi sắc.
- Hắc Bạch Vô Thường?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái. Một cái liền nghĩ đến hai nhân vật trong truyền thuyết kiếp trước.
Không nghĩ tới kiếp này bản thân trở thành đối thủ của Hắc Vô Thường, nếu như giết hắn, thì sẽ như thế nào đây?
Cái gì Huyền Cung đệ tử, Tiêu Phàm căn bản không để trong lòng, chỉ cần đứng ở trên Sinh Tử Chiến Đài, cuối cùng sống sót chỉ có một người.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chậm rãi nâng Tu La Kiếm trong tay lên, một cỗ Kiếm Thế như có như không từ trên người hắn xuất hiện.
- Kiếm Thế Tam Trọng, Hồng Trần Tiếu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.