Bàn Tử phảng phất tiến vào một loại cảnh giới, Chiến Thiên Kích trong tay tỏa ra vô lượng kim quang, một cỗ đại khí hướng về bốn phía tràn ngập hư không. 
Hai người Tiêu Phàm và Ảnh Phong coi như thật không may. Bị gió lớn hất ở trên vách tường, bộ mặt vặn vẹo. Nếu như không có Chiến La xuất thủ, hai người đoán chừng chỉ còn lại nửa cái mạng. 
Ròng rã thời gian một chén trà Bàn Tử mới dừng lại, cỗ chiến ý bàng bạc phía trên Chiến Thiên Kích rốt cục cũng biến mất, nhìn qua rất giống chiến kích bình thường. 
Bàn Tử một tay nắm lấy Chiến Thiên Kích, tóc dài loạn vũ, giống như một tôn chiến thần lâm thế, bá khí phi phàm. 
- Khụ khụ! 
Một trận tiếng ho khan đem Bàn Tử kinh tỉnh lại. 
- Lão Tam, Ảnh Phong, các ngươi làm sao vậy? 
Bàn Tử ném Chiến Thiên Kích, vội vàng hướng về phía hai người Tiêu Phàm chạy lại, lại phát hiện hai người không có mảy may nhân dạng, áo bào vỡ vụn, tóc dài phiêu đãng, muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm. 
Làm sao? Còn không phải bởi vì ngươi sao? 
Tiêu Phàm và Ảnh Phong xúc động muốn thổ huyết, đành phải kiên trì nói ra: 
- Không có việc gì! 
Việc này nếu nói ra rất không có mặt mũi, Tiêu Phàm và Ảnh Phong tự nhiên có chung nhận thức. 
- Tiền bối, ngươi nên làm tròn lời 
hứa nha? 
Trong lòng Tiêu Phàm thập phần khó chịu, kìm nén một hơi đành phải đem cái không thoải mái chuyển hướng tới Chiến La. 
- Ha ha, tự nhiên có thể! 
Chiến La chẳng những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than/698801/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.