Chương trước
Chương sau
"Phía dưới trọng thưởng, tất có dũng phu" Một cái nhân tình của Trần Hạo đối với phần lớn người mà nói thì cũng không khác trọng thưởng là mấy.
Nhìn thấy đám người chuẩn bị vây công Tiêu Phàm và Bàn Tử, trên mặt Trần Hạo xuất hiện nụ cười đắc ý, mặt dù nhân phẩm của hắn kém nhưng mặt mũi Trần gia lại không nhỏ.
Ở trong mắt Trần Hạo, Tiêu Phàm và Bàn Tử đã là người chết.
- Đại ca ca, Niệm Niệm sợ.
Cô bé Niệm Niệm co quắp lại trong ngực Tiêu Phàm, toàn thân run rẩy.
- Đừng sợ, một chút nữa sẽ tốt thôi.
Tiêu Phàm sờ sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
- Người chết rồi thì sợ cũng vô dụng! Hôm nay ta liền dạy các ngươi đạo lý làm người, rút đao tương trợ tuy đáng ngưỡng mộ, nhưng có đôi khi là phải trả bằng mạng sống, đáng tiếc, khi chết đi các ngươi mới có thể lỉnh ngộ được.
Trần Hạo cười gằn nói, sau đó chậm rãi rời khỏi đám người.
Sắc mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm, lật tay một cái liền xuất hiện một thanh Huyền Thiết Kiếm màu đen, một cỗ khí tức nặng nề tản ra.
- Ta không giết người, người muốn giết ta, vậy cũng đừng trách tại hạ vô tình.
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra hàn quang lạnh như băng.
- Huynh đệ, muốn trách thì trách ngươi đắc tội Trần thiếu, trên đường xuống cửu tuyền cũng đừng trách ta.
Một tên nam tử khôi ngô hét lớn một tiếng, giơ đại đao chém về hướng Tiêu Phàm.
- Muốn giết Lão Tam, chỉ bằng ngươi còn chưa xứng.
Bàn Tử hoành không đứng ra, Hồn Lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một đạo đao quang cao vài trượng.
- Nhanh giết bọn hắn!
Nam tử khôi ngô biến sắc, thực lực Bàn Tử vượt qua hắn dự liệu, một đao kia đủ để người ta tâm sinh sợ hãi.
- Giết!
Đám người nghe vậy liền nhao nhao đánh tới Tiêu Phàm và Bàn Tử.
Tiểu Kim gầm nhẹ chuẩn bị xuất thủ, bất quá lại bị Tiêu Phàm ngăn lại, nói khẽ:
- Tiểu Kim, những mặt hàng này không làm gì được chúng ta, cũng đúng lúc cho chúng ta giãn gân cốt một phen.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, Vô Phong quét ngang ra, không có bất kỳ Hồn Lực, cũng không có bất kỳ chiến kỹ gì, chỉ đơn giản là một kiếm phổ thông.
Răng rắc!
Mấy món Hồn Binh va chạm với Vô Phong đều răng rắc đứt gãy, biến thành một đống sắt vụn, vào thời khắc đó, mấy tên tu sĩ liền cảm thấy hổ khẩu đau nhức, một cỗ lực lượng bạo tạc đánh thẳng vào trong thân thể làm cơ thể bay ngược ra.
Ngũ tạng lục phủ bị xé rách, máu tươi trong miệng cuồng phún còn kèm theo mảnh vụn nội tạng, thân thể bay ra mười mấy mét sau đó lăn mấy vòng tên mặt đất rồi bất động.
- Nhanh, nhanh giết hắn!
Trần Hạo gào thét, thực lực Tiêu Phàm quá đáng sợ, một kiếm bình thường lại có thể tuỳ tiện chém chết Chiến Tông cảnh sơ kỳ.
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo đi từng bước hướng về Trần Hạo, sắc mặt Trần Hạo tái nhợt, lặng yên trốn khỏi đám người, len lén chạy về cửa thành.
Cũng đúng lúc này, hai đạo lợi mang từ phía sau hắn vọt tới, tốc độ nhanh chóng làm người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
- Chết đi!
Một tên áo đen nam tử trung niên gầm thét, trường đao trong tay rung động, khóe miệng cười đắc ý.
Phốc!
Một đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, nụ cười trên mặt nam tử trung niên áo đen cứng đờ, ngốc trệ tại chỗ, đại đao trên tay đã rơi xuống, hai tay che cổ, trên mặt đầy sợ hãi.
Ý niệm cuối cùng của hắn chính là đáng lẽ người chết phải là tên kia mới đúng, tại sao lại là mình?
Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, trong con ngươi không có bất kỳ tình cảm gì, một tay ôm Niệm Niệm, đem cái đầu nhỏ của nàng áp vào ngực mình, hắn không muốn tâm linh tinh khiết của Niệm Niệm bị cảnh máu tanh này nhiễm bẩn.
Sau một khắc, Tiêu Phàm lần nữa động, Vô Phong Kiếm 999 cân trong tay nhưng vẫn rất thoải mái, những nơi đi qua đều tràn ngập máu tanh, sau đó trên mặt tuyết chỉ còn lại những cỗ thi thể lạnh như băng.
Mặt đất bị huyết dịch nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ yêu dị trên nền tuyết trắng càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Một phương khác, Bàn Tử cũng giết người nhanh như chớp, lấy thực lực Chiến Tông cảnh trung kỳ, diệt sát một vài tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ còn không phải dễ như giết gà?
Trần Hạo và bốn tên chó săn thấy thế liền trở nên hoảng sợ, trong lòng bọn hắn có chút bất an, hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
- Nhị thiếu gia, hay là chúng ta chạy trước đi, sau đó tìm người lợi hại hơn đến đối phó với hắn, hiện tại đừng làm tổn thương thân thể quý giá của ngài.
Một tên nô tài nịnh nọt nhìn Trần Hạo nói.
Trần Hạo không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, quay người chạy vào Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Những tên tướng sĩ thủ thành nhẹ thở phào, cũng may Trần Hạo không kêu bọn hắn xuất thủ, nếu không là tiến thối lưỡng nan rồi, bọn hắn không muốn đắc tội Trần Hạo, cũng không muốn chọc giận tên sát nhân cuồng ma Tiêu Phàm này.
- Trần Hạo chạy rồi, chúng ta đi thôi.
Có người nhìn thấy Trần Hạo mất tích liền lập tức muốn trốn.
Phốc!
Vừa dứt lời, đầu của hắn đã bay lên không trung, hai mắt trợn thật lớn, hắn không thể tin mạng của hắn lại kết thúc như thế.
Thiếu niên áo đen đứng trước thi thể không đầu, con ngươi đen kịt băng lãnh khiến cho người khác sợ hãi tới cực điểm.
- Các hạ, chẳng lẽ lại muốn chém tận giết tuyệt sao?
Lại có người mở miệng, đáng tiếc, nghênh đón hắn cũng chỉ là một kiếm vô tình.
Một kiếm ra, bông tuyết rơi, huyết hoa vũ.
Mặt đất bên ngoài cửa thành nguyên bản trắng xóa hiện tại đã bị nhuộm thành một màu đỏ, trong không khí xuất hiện một cỗ áp lực làm người ta không thở nổi.
Hoa tuyết thiên nhiên xinh đẹp như thế, nhưng cũng lạnh lẽo vô tình, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh, bi thương, sinh mệnh của con người cũng dần kết thức vào thời khắc này.
Tiêu Phàm đứng ở đó tựa như cùng phiến thiên địa này hòa làm một thể, mặc cho bông tuyết rơi lên trên vai hắn, giờ phút này tâm hắn rất lạnh, ngay cả bông tuyết cũng không thể hòa tan ra mà ngược lại còn đông kết thành băng sương.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc của tuyết lớn đầy trời, đối với tu sĩ ở đây thì âm thanh này đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại lại cảm thấy ní ưu mỹ, dễ nghe như thế.
Bởi vì rất có thể đây chính là âm thanh cuối cùng mà bọn hắn có thể nghe thấy.
- Vị huynh đệ kia, là chúng ta sai, chúng ta không nên bị người khác mê hoặc!
Rốt cục có người nhịn không được loại tràng diện ngạt thở này, phù phù một tiếng liền quỳ xuống, ngay cả dũng khí để chạy hắn đều không còn rồi.
- Huynh đệ, xin tha thứ cho chúng ta
- Chúng ta sai, chúng ta không nên ra tay với ngài.
- Huynh đệ, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn đứa con ba tuổi gào khóc đòi ăn, xin tha ta một mạng.
Một tên tu sĩ khác quỳ xuống, đáng thương nhìn Tiêu Phàm, bọn họ thực sợ hãi, người trước mắt nhất định là sát tinh không có bất kỳ tình cảm gì.
Lúc này bọn hắn cũng chỉ có thể đánh cược một phen, hi vọng đối phương có thể thương hại bọn hắn.
Đúng lúc này, cửa thành xuất hiện mấy đạo thân ảnh, lúc bọn hắn nhìn thấy Tiêu Phàm thì trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
- Là hắn!
- Những người này đúng là tự tìm cái chết, cũng dám đắc tội tên sát tinh này, Đại Ca chúng ta đều chết ở trong tay hắn, chỉ bằng mấy tên tôm tép mà cũng dám vây công hắn?
- Vô tình như thế, người này quả nhiên là người của Tuyết Lâu, Chiến Tông cảnh đã có thể tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, địa vị bên trong Tuyết Lâu chắc chắn không thấp. Chúng ta đắc tội không nổi!
- Nhưng dù thế nào thì thù của đại ca cũng nhất định phải báo!
Mấy người kia mém chút kinh hô, vội vàng che miệng lại, bọn hắn cũng không muốn lưu lại đây thêm một giây nào, thoắt cái đã biến mất.
Tiêu Phàm cảm giác có người nhìn mình, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về hướng cửa thành, vừa đúng lúc thấy mấy người biên biến mất, trong mắt lóe lên một tia lãnh quang.
MềuSiuBự -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.