Chương trước
Chương sau
Tiêu Phàm đứng trên một gốc cổ thụ nhìn Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn rời đi, trước đó hắn cho Vương Liệt chừng mười viên Hồn Tinh tứ giai, còn có một đống thi thể Hồn Thú.
Có những thứ này, Tiêu Phàm tin tưởng người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng có thể tại Tiêu Thành sống một cuộc sống sung túc, không cần phải tạm bợ qua ngày.
- Lão Tam, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn có Hoàng Thành Thập Tú gì đó, chúng ta cũng sẽ không quá nhàm chán.
Bàn Tử cười cười tựa như hận không thể lập tức xuất hiện ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Lão Nhị, có phải ngươi biết Hoàng Thành Thập Tú hay không?
Tiêu Phàm cổ quái nhìn Bàn Tử.
- Nghe nói qua mà thôi, Văn Phong công tử trong miệng Vương Liệt chính là truyền nhân của Bách Lý gia tộc, bên trong Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng thứ chín, thực lực đoán chừng cũng không ra sao, ta cũng có thể ngược hắn.
Bàn Tử cười hì hì nói.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, Hoàng Thành Thập Tú, đây chính là mười người trẻ tuổi cường đại nhất trong toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cùng với mười mấy Vương triều phụ thuộc xung quanh.
Hơn nữa Vương Liệt còn nói, Hoàng Thành Thập Tú đều là người nổi bật bên trong Chiến Tông cảnh, thậm chí là có người đã bước một chân vào cảnh giới Chiến Vương cảnh.
- Ta Lão Nhị này, ngươi tốt xấu gì cũng có Cửu Phẩm Chiến Hồn, tại sao lúc ta gặp ngươi chỉ là Chiến Sư cảnh thế?
Tiêu Phàm thấy Bàn Tử tự tin như vậy liền lộ ra vẻ ngờ vực.
Hai người Tiểu Ma Nữ và Lăng Phong bởi vì gia thế, chỉ là Chiến Sư cảnh và Chiến Tôn cảnh thì còn có thể thông cảm được, nhưng Bàn thì không giống a, vô luận là ở đâu đều sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời mới đúng.
- Khụ khụ, ca ca có tài nhưng thành đạt muộn không được sao, đi thôi, nhanh lên đường, đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, ta mời ngươi ăn tiệc.
Bàn Tử xấu hổ cười một tiếng, sau đó vội vàng đổi chủ đề.
Càng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng hiếu kỳ, chỉ là không tiện hỏi thêm cái gì, lấy tính cách Bàn Tử, hắn đã không muốn nói thì cho dù là cạy miệng cũng đừng mong hắn tiết lộ một câu.
- Chớ nóng vội.
Tiêu Phàm giữ chặt Bàn Tử, nhìn Tiểu Kim nói:
- Ngươi mang chúng ta tới nơi này, không phải chỉ đến nhìn đám Vương Liệt săn giết Thiết Bối Hùng đi?
- Rống rống.
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong rừng.
- Chậm một chút.
Tiêu Phàm kêu một câu vội vàng chạy theo, Bàn Tử tự nhiên sẽ không chậm trễ.
Sau nửa ngày, mấy người xuyên qua cổ lâm trùng điệp xuất hiện ở một sơn cốc cực kỳ bí ẩn, quan sát một lượt, sơn cốc xanh biếc dạt dào, chim hót hoa nở, bươm bướm bay múa đầy trời, mùi thơm tươi mát xông vào mũi.
- Thiên địa linh khí thật là nồng nặc, trong này khẳng định có không ít Linh Thảo, lúc về già cũng có thể đến nơi này để dương già.
Bàn Tử hít sâu một hơi cảm thán nói.
- Đúng là một chỗ tốt.
Tiêu Phàm cũng gật đầu, đột nhiên thân hình Tiêu Phàm khẽ động mang theo Bàn Tử nấp vào bên trong bụi cỏ, làm một cái im lặng thủ thế.
- Quận Chúa, chắc chắc là sắp đến rồi, ngươi xem, đây là ký hiệu ta cố ý để lại.
Một âm thanh hơi khàn khàn từ lân cận truyền đến, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
- Ít nhất hai mươi người.
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, nín thở ngưng thần trốn ở trong bụi cỏ, Bàn Tử che miệng, tận lực hô hấp chậm dần.
- Yên tâm, chỗ tốt dành cho ngươi sẽ không ít.
Âm thanh dễ nghe êm tai như hoàng anh vang lên, bên trong âm thanh lộ ra một tia vũ mị cùng xinh đẹp, chỉ cần nghe thôi cũng làm cho tâm hồn người ta miên mang bất định.
Cách bọn Tiêu Phàm hơn ba mươi mét, một thư sinh mặc trường bào màu trắng, trong tay cầm quạt xếp, mái tóc trên đỉnh đầu tự nhiên bay xuống trên vai, mặc dù cách ăn mặc như một thư sinh đọc sách nhưng ai cũng biết đó là nữ giả nam trang.
Da thịt trắng nõn, hai mắt linh động, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, nhìn qua vô cùng động lòng người, tuổi tác không lớn, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng một thân thực lực của nàng lại làm cho bọn Tiêu Phàm có chút kiêng kị.
- Lão Tam, là cô gái này à?
Bàn Tử lờ mờ nhìn thấy hồng nhan mỹ mạo kia, nhịn không được mở miệng nói.
Lời này vừa ra, Tiêu Phàm liền cảm thấy đại sự không ổn, đối phương có mấy tên Chiến Tông cảnh nhĩ lực nhạy cảm, ngươi lại lớn tiếng nói chuyện, xem tất cả bọn họ là kẻ điếc sao?
- Ai?
Quả nhiên Bàn Tử vừa dứt lời, một tiếng bén nhọn vang lên, sau một khắc, vô số tiếng bước chân đang cấp rút chạy đến nơi này.
- Meo!
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu vang lên, bên trong bụi cỏ có một thân ảnh màu vàng chạy qua.
- Một con Linh Miêu? Làm ta lo lắng một phen.
Tiếng bước chân dồn dập dừng lại, sau đó quay người rời đi.
Tiêu Phàm và Bàn Tử bốn mắt nhìn nhau, trên trán chảy ra không ít mồ hôi, trong nháy mắt mấy người kia phóng ra khí thế, trong đó vậy mà không ít cường giả Chiến Tông cảnh đỉnh phong.
Nếu như không phải Tiêu Phàm phản ứng nhanh, để Tiểu Kim dùng một chiêu điệu hổ ly sơn thì bọn họ không chết cũng mất một lớp da rồi.
Hai người co quắp trong bụi cỏ, ròng rã chờ đợi một nén nhang, xác định đám người kia đã rời khỏi thì mới thở phào một phen.
- Nguy hiểm thật.
Bàn Tử vỗ vỗ bộ ngực, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
- Đã dặn đừng lên tiếng rồi, cũng may không có Chiến Vương, nếu không chúng ta còn không biết vì sao mà chết đây.
Tiêu Phàm tức giận nói, lấy thực lực bọn hắn thì ẩn nấp Chiến Tông cảnh dò xét thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu ở trước mặt Chiến Vương thì làm sao mà trốn.
- Lão Tam, trong sơn cốc này có điều cổ quái, chúng ta có vào hay không?
Ánh mắt Bàn Tử sáng quắc nhìn chằm chằm vào sơn cốc, tâm tình hưng phấn nói ra.
- Bất quá thân phận những người này sợ là không đơn giản, người gọi là Quận Chúa kia rất có thể là người của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Tiêu Phàm suy nghĩ gõ ngón tay, một đạo kim sắc lưu quang từ đằng xa chui ra.
Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim nói:
- Tiểu Kim, ngươi phát hiện được gì? Đối phương có Chiến Tông cảnh đỉnh phong, đồ vật này có thể cũng có chút nguy hiểm đấy.
- Rống rống.
Nghe Tiêu Phàm nói, Tiểu Kim còn tưởng rằng Tiêu Phàm không đi, nhất thời cấp bách.
- Lão Tam, xem ra Tiểu Kim phát hiện được thứ tốt rồi.
Bàn Tử ngồi xuống sờ đầu Tiểu Kim đầu nói:
- Yên tâm, ta đi cùng ngươi.
- Dẫn đường.
Tiêu Phàm gật đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn tiến vào sơn cốc, hắn đối với nhãn lực của Tiểu Kim vẫn hết sức tự tin, hiện tại Hồn Tinh ngũ giai nó đã không còn để vào mắt nữa.
Nhìn phương hướng Tiểu Kim dẫn đường khác với đám người khi nãy, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, chỉ cần không đối mặt trực diện với đối phương là được.
- Tiểu Kim, đám người kia đi vào trong sơn cốc, ngươi dẫn chúng ta đến vách núi để làm gì?
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Tiểu Kim, theo lý thuyết, bảo bối hẳn phải nằm trong sơn cốc mới đúng.
- Rống rống.
Tiểu Kim khinh bỉ nhìn Bàn Tử, sau đó đi đến vách núi nhìn xuống, gầm nhẹ một tiếng.
- Ở dưới đây?
Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim ở chung lâu như vậy cũng đại khái đã có thể giao lưu, hắn đi đến trước vách núi nhướng người ra nhìn xuống, Tiêu Phàm giật mình một cái, vách núi này cao thật, cứ như là đang đứng trong mây nhìn xuống vậy.
- A?
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, tầm mắt liền bị một điểm ánh sáng màu trắng mờ ảo dưới vách núi hấp dẫn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Lão Tam, thấy cái gì?
Bàn Tử thấy biến hóa của Tiêu Phàm liền hiếu kỳ hỏi.
- Băng Hỏa Xà Lân Quả.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ngữ khí có chút rung động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.