Chương trước
Chương sau
Bóng đêm bao phủ, một cỗ huyết tinh nồng đậm tràn ngập trong không khí, một vài con Hồn Thú phía xa đang nhìn chằm chằm đột nhiên gầm một tiếng, sau đó quay đầu chạy vào trong rừng.
Nhân loại kia quá đáng sợ, ngay cả Kim Diễm Sư ngũ giai trung kỳ đều bị hắn một kiếm chém chết, bọn chúng chỉ là tôm tép trước mặt Kim Diễm Sư thì làm sao có thể làm đối thủ của người kia.
- Trọng kiếm vô phong, vô phong thắng hữu phong, sau nửa tháng tu luyện, tốc độ trọng kiếm đã đạt tới bảy thành khi dùng Tu La Kiếm.
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, trong lòng nghĩ thầm.
- Lão Tam, xảy ra chuyện gì?
Bàn Tử kinh ngạc tỉnh lại, không biết phát sinh chuyện gì, chẳng qua khi hắn nhìn thi thể Kim Diễm Sư cách đó không xa liền không khỏi lạnh run.
Nếu như không phải Tiêu Phàm kịp thời phát hiện thì thi thể nằm trên mặt đất còn không phải là bọn hắn?
- Tiểu Kim đâu?
Bàn Tử lấy lại tinh thần, nổi khùng nhìn bốn phía, bởi vì quá tin tưởng Tiểu Kim nên mấy đêm nay hắn để tu luyện không chút cố kỳ gì.
Tiêu Phàm nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Tiểu Kim, con mèo này bình thường sẽ không vô duyên vô cớ rời đi.
- Không phải tên gia hỏa này đi tìm sư tử cái rồi chứ?
Bàn Tử thập phần nghiêm túc nói.
Tiêu Phàm trợn mắt một cái, nhà ngươi đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, Tiểu Kim vẫn còn chưa trưởng thành đấy.
- Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi gác đêm.
Tiêu Phàm để lại một câu nói xong nhảy một cái lên bên trên một tảng đá lớn, hắn chăm chú tình huống xung quanh.
- Vẫn là Lão Tam làm ta yên tâm nhất.
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục tu luyện.
Ánh bình minh rất nhanh đã xuất hiện, khi ánh rạng đông đầu tiên soi chiếu xuống Hồn Thú Sơn Mạch, một thân ảnh màu vàng từ trong bụi cỏ đằng xa chui ra.
- Ngươi đi đâu cả đêm? Còn không về thì đã bỏ ngươi lại rồi.
Tiêu Phàm hung hăng trừng Tiểu Kim.
- Rống rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, hình như có chút ý trách cứ Tiêu Phàm, móng vuốt thỉnh thoảng chỉ nơi xa, tựa như muốn nói gì.
- Chết Bàn Tử, dậy mau.
Tiêu Phàm một cước đá vào trên mông Bàn Tử, cũng không đợi hắn phản ứng, thân hình Tiểu Kim đã biến lớn, Tiêu Phàm xoay người ngồi lên trên lưng Tiểu Kim.
- Ai đang đá ta, dám quấy rầy giấc ngủ của Bàn gia!
Bàn Tử liền sử dụng động tác "lý ngư đả đĩnh"(nhảy bật dậy),ngoài miệng líu lo không ngừng, khi nhìn thấy Tiêu Phàm và Tiểu Kim đi xa, lập tức kêu to lên:
- Lão Tam, Tiểu Kim, chờ ta một chút.
Trong lúc gấp rút, Bàn Tử vẫn không quên đem thi thể Kim Diễm Sư thu vào bên trong Hồn Giới.
Sau nửa ngày, Tiểu Kim lúc này mới dừng lại, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày nhảy từ trên lưng Tiểu Kim xuống, Tiểu Kim lại khôi phục hình dạng con mèo nhỏ.
Tiêu Phàm xuất ra Hồn Lực liền phát hiện tình huống phía trước, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc:
- Bọn họ tại sao lại ở đây?
- Lão Tam, chờ ta một chút.
Bàn Tử chạy thở không ra hơi mới đuổi kịp, thân thể rung rung nổi giận mắng:
- Hai tên gia hỏa các ngươi đúng là không trượng nghĩa.
Thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, Bàn Tử cũng phát hiện không thích hợp:
- Có đánh nhau, Liệp Hồn Đoàn này đúng thật là lớn gan, mười tên Chiến Sư cảnh cũng dám giết Thiết Bối Hùng tứ gia! Hơn nữa, có vẻ Thiết Bối Hùng cũng đã cùng đồ mạt lộ.
- Đi, đi qua nhìn xem.
Tiêu Phàm dẫn đầu đi lên phía trước, hắn biết những người này đều là người sống dựa vào đao kiếm, vì cuộc sống nên bất đắc dĩ mới đi săn giết Thiết Bối Hùng Tứ Giai.
Trong rừng cây phía trước, mười mấy mét xung quanh đã bị san thành bình địa, vô số cỗ thi thể nằm trong phế tích, máu tươi nhuộm đầy mặt đất, một con Thiết Bối Hùng cao bốn mét bị tầm mười người còn lại vây quanh ở giữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
- Các huynh đệ, nhìn ta kết thúc tính mạng của nó!
Một tên nam tử trung niên vóc người cao gầy hét lớn một tiếng, đại đao trong tay phát ra quang mang chém thẳng xuống.
Thiết Bối Hùng gầm lên giận dữ, thế nhưng nó đã không còn sức phản kháng, đao mang kia đến quá nhanh, căn bản tránh không kịp.
Phốc một tiếng, máu tươi trên cổ chảy ra, Thiết Bối Hùng không cam lòng ngã xuống.
- Ha ha, rốt cục cũng chết!
Nam tử trung niên cao gầy cười ha ha một tiếng đi đến thi thể Thiết Bối Hùng, chuẩn bị móc Hồn Tinh ra.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, một tiếng quát như sấm vang lên, chỉ thấy một nam tử khôi ngô đi lên phía trước.
Tiêu Phàm vừa mới tới gần chuẩn bị hiện thân, nghe thấy thế liền dừng lại, Bàn Tử không biết không biết tại sao nhưng cũng đứng lại.
- Vương Liệt, ngươi có ý gì?
Nam tử trung niên cao gầy nhíu mày lại, trong mắt lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm.
Không sai, nam tử trung niên chính là Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn Đoàn Trưởng Vương Liệt mà lúc trước Tiêu Phàm quen biết, lúc Tiêu Phàm gặp nguy hiểm ở Tiêu Thành, chính là Vương Liệt giúp bọn hắn đào thoát.
Nhưng làm Tiêu Phàm nghi hoặc là không biết tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, vượt qua dãy núi này chính là địa phận của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rồi.
- Ta có ý gì? Nguyên Hổ, Thiết Bối Hùng là do hai Liệp Hồn Đoàn chúng ta săn giết, Hồn Tinh này cũng không chỉ thuộc về ngươi!
Vương Liệt khí phách nói ra.
- Ngươi nói đúng, Hồn Tinh không thuộc về ta, mà là thuộc về Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn và Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn, thế nào, ngươi chẳng lẽ không tin ta hay sao? Trở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành nhất định sẽ đưa đủ Hồn Thạch cho các ngươi.
Nam tử cao gầy Nguyên Hổ sầm mặt lại, hắn âm thầm ra hiệu cho người ở phía sau.
- Tin tưởng ngươi? Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi, trước đó ngươi nói chúng ta tới đây chỉ là săn giết Kim Thương Lang tam giai đỉnh phong, nhưng mục tiêu của ngươi là Thiết Bối Hùng, bây giờ Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn ta tử thương sáu huynh đệ, món nợ này phải tính như thế nào.
Vương Liệt nửa bước không nhường, hắn phẫn nộ không phải không lấy được Tứ Giai Hồn Tinh, mà là bị người lừa gạt, hại huynh đệ của hắn.
Bàn Tử trong rừng nhìn thấy một màn này, không khỏi cau mày nói:
- Tên kia không biết thời thế hay sao? Có thể đứng được chỉ có bốn người, nhưng đối diện lại có bảy tám tên, căn bản cho dù muốn liều mạng cũng là việc không thể nào.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, sát khí ẩn hiện trong đáy mắt.
Vương Liệt này quá chính trực, người như thế rất dễ dàng chịu thiệt thòi, đệ đệ Vương Viêm của hắn ngược lại tương đối khéo đưa đẩy, nhưng dưới thựclực tuyệt đối thì khéo đưa đẩy cũng không có chỗ dùng.
- Giết bọn hắn cũng không phải Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn ta, ngươi còn muốn để chúng ta phải chịu trách nhiệm hay sao? Nếu như không phải nể tình các ngươi bỏ ra công sức thì Hồn Tinh này các ngươi đừng hòng lấy được một viên Hồn Thạch nào.
Ánh mắt Nguyên Hổ vô cùng băng lãnh, chỉ cần Vương Liệt nói thêm câu nữa thì sẽ ra tay động thủ.
- Đại Ca, nói với bọn họ nhiều như vậy làm gì, không bằng đánh cuộc một ván, ai thắng sẽ lấy được viên Hồn Tinh này.
Một tên nam tử trung niên tráng kiện đi đến bên cạnh Nguyên Hổ, người này tên là Nguyên Báo, là phó đoàn trưởng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn.
Vương Liệt còn muốn tiếp tục tranh luận thì Vương Viêm bên cạnh vội vàng kéo hắn lại.
- Vẫn là Vương Viêm nhạy bén.
Nguyên Báo nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt lộ ra sát khí lạnh lùng.
- Hồn Tinh thuộc về các ngươi, thi thể Thiết Bối Hùng thuộc về chúng ta, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Vương Liệt tránh thoát cánh tay Vương Viêm, đi đến trước mặt thi thể Thiết Bối Hùng.
Huynh đệ Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn bởi vì hắn mới thụ thương, hắn nhất định phải phụ trách việc này.
- Nếu là lúc nãy thì ta cũng không có ý kiến, nhưng hiện tại cho dù là một cọng lông cũng sẽ không chia cho các ngươi.
Nguyên Báo cười lạnh nói, vừa dứt lời, mấy người sau lưng hắn đi lên trước tranh phong với người của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn.
MềuSiuBự -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.