Chương trước
Chương sau
Khi Tiêu Phàm, Bàn Tử và Tiểu Kim từ nội viện đi ra, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt giết người của Quách Sĩ Thần, hai người không khỏi run run.
- Nhìn gì vậy, chúng ta mới ngốc hai ngày mà thôi, lần trước đoạt Yến Thành Thu Liệp là một ngày, lần này coi như phí xuất thủ của chúng ta.
Bàn Tử bộ dạng thiếu đòn nói.
- Nếu các ngươi không thắng, mỗi người bồi thường 1000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!
Quách Sĩ Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Bàn Tử co rụt cổ lại, lập tức im miệng, ngược lại Tiêu Phàm vẫn có bộ dáng bình tĩnh, hắn hiện tại cũng coi là một tiểu phú ông, 1000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch hắn vẫn lấy ra được.
- Có chút buồn ngủ, nghỉ ngơi một đêm, sự tình ngày mai thì ngày mai làm.
Tiêu Phàm ngáp một cái, trực tiếp đi vào trong phòng, ngã đầu nằm ngủ.
- Ta cũng mệt rồi, Tiểu Kim, chúng ta đi.
Bàn Tử chạy còn nhanh hơn thỏ, hắn không muốn đơn độc đối mặt với Quách Sĩ Thần.
Một trận gió mát thổi qua, chỉ có Quách Sĩ Thần đứng ở trong đêm tối, thân hình có vẻ hơi cô đơn, lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Quách Sĩ Thần.
- Phúc bá, ta làm như vậy có đúng không?
Thần sắc bất cần đời của Quách Sĩ Thần biến mất không thấy tăm hơi, có chỉ là nghiêm nghị, hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Thần Phong Học Viện đã suy bại mấy trăm năm, chúng ta cũng đã làm hết chức trách rồi.
Phúc bá nói ra, thần sắc cũng có chút chán nản.
- Thế nhưng, Tiêu Phàm dù sao cũng là một hài tử, Vô Tận Chiến Hồn truyền thừa cho hắn, áp lực về sau hắn cần phải gánh cũng không phải chúng ta có thể tưởng tượng.
Quách Sĩ Thần hít sâu một hơi nói.
- Cũng chỉ có hài tử này mới nắm giữ khả năng vô hạn, không phải sao? Tiêu Phàm tâm chí kiên định, trọng tình trọng nghĩa, huống hồ, Vô Tận Chiến Điển vừa lúc ở trên người hắn, đây là số mệnh!
Phúc bá lắc đầu.
- Theo lý thuyết, Vô Tận Chiến Điển hẳn là trên người của lão viện trưởng, lão viện trưởng biến mất nhiều năm như vậy, Vô Tận Chiến Điển đột nhiên xuất hiện, xem ra Tiêu Phàm đã từng gặp qua lão viện trưởng rồi.
Quách Sĩ Thần gật đầu.
- Mạc lão quỷ rất có thể đang ở Tiêu Thành, trước đó ta từng đi qua Tiêu gia một chuyến nhưng không phát hiện ra Mạc lão quỷ, có lẽ là hắn cố ý trốn tránh ta.
Phúc bá thán một hơi.
- Viện trưởng cũng rời đi đã nhiều năm, một mực tìm nhưng vẫn không thể tim được, ta nghĩ, chờ lão viện trưởng trở về, Thần Phong Học Viện ta có thể lại tiếp tục chiêu sinh.
Quách Sĩ Thần thì thầm nói.
- Sự tình sau này, sau này hãy nói.
Phúc bá vỗ vai Quách Sĩ Thần, vừa dứt lời, người cũng đã biến mất.
- Tương lai, ai có thể nói trước được điều gì?
Quách Sĩ Thần thở dài, cũng dung nhập vào trong bóng đêm.
...
Sáng sớm hôm sau, quảng trường Chiến Vương Học Viện sớm đã đông nghìn nghịt, hôm nay bốn phía bị vây chật như nêm, đây là ngày ước hẹn của Kiếm Vương Triều và Chiến Vương Học Viện.
Trung ương quảng trường đang đứng chín đạo thân ảnh, cầm đầu là một lão già và một tên nam tử trung niên, hai người coi thường nhìn bốn phía.
Tại phía sau hai người có bảy tên thanh niên nam nữ, chính là Thất Dạ mà đám Tiêu Phàm gặp Hồn Thú Sơn Mạch.
- Đã đến giờ, người Chiến Vương Học Viện đâu? người Đại Yên Vương Triều đâu?
Đột nhiên, một tên thanh niên đi lên trước, ngạo nghễ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn toàn trường.
Phách lối. Vô cùng phách lối.
Hắn hoàn toàn không để tu sĩ của Đại Yên vào trong mắt, đây là khiêu khích trần trụi.
- Tiểu tử, ngươi không nên quá cuồng, đến lúc đó có thể phải nằm trởi về, thậm chí mất cả mạng.
- Mẹ, khinh người quá đáng, thật muốn tiến lên rút con chim của tên tiểu tử kia ra, tưởng mình là vô địch thiên hạ sao.
- Thiên tài Đại Yên ta đâu? Đi lên giết chết hắn a.
Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh xôn xao, tu sĩ Đại Yên Vương Triều phẫn nộ nhìn thanh niên.
- Đừng có ở dưới líu ra líu ríu, có ngon đi lên chiến một trận, dưới kiếm nói chuyện, bất luận sinh tử!
Thanh niên nam tử lạnh lùng cười một tiếng, rút trường kiếm ra, liếc nhìn tu sĩ toàn trường vây xem.
Sử dụng kiếm chỉ người vốn là hành vi không lễ phép, nhưng thanh niên nam tử Kiếm Vương Triều cũng không quan tâm.
- Đại Yên Vương Triều: Triệu Vô Bệnh, thỉnh giáo cao chiêu của các hạ!
Trong đám người đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chỉ thấy một thanh niên đi lên trước, áo bào đen bay phất phới, hắn mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc quan, hai mắt sắc bén, trong lúc vô hình lộ ra một cỗ ngạo khí.
- Triệu Vô Bệnh, diệt hắn đi.
Đám người nhìn thấy Triệu Vô Bệnh liền lập tức kích động lên, dù sao Triệu Vô Bệnh cũng là cao thủ thứ ba Viện Bảng.
- Coi như có một tên đặc biệt.
Thanh niên nam tử tiến lên, khiêu khích Triệu Vô Bệnh nói:
- Lục Dạ ta không giết người vô danh, xưng tên ra, cho ngươi một cái thống khoái.
- Chiến Vương Học Viện, Triệu Vô Bệnh!
Triệu Vô Bệnh nhíu mày lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu đen cực kỳ sắc bén.
- Nhận lấy cái chết.
Lục Dạ lăng không đạp mạnh, thân thể vậy bay vọt lên trời, vô số kiếm khí quanh thân gào thét.
- Kiếm Thế sao?
Ánh mắt Triệu Vô Bệnh lấp loé không yên, khi Lục Dạ tới gần, Triệu Vô Bệnh đột nhiên động.
Dưới chân vừa nhảy, lập tức một cỗ Kiếm Thế ngập trời nghịch tập lên, kiếm khí trên không trung phát ra tiếng rít vang, hòa lẫn vào cỗ Kiếm Thế kia phát ra sát khí ngập trời.
- Kiếm Thế, Triệu Vô Bệnh cũng lĩnh ngộ Kiếm Thế.
Đám người kêu lên sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.
Trong đám người, Tô Mộc Vũ lo lắng nhìn Triệu Vô Bệnh, Triệu Vô Bệnh trước đây vừa mới đột phá Chiến Tông cảnh, đối phương lại là Chiến Tông cảnh lâu năm.
Lục Dạ nhìn thấy Kiếm Thế đối diện, thần sắc rốt cục biến hóa, khí tức đối phương không yếu hơn hắn bao nhiêu, không thể không thận trọng đối phó.
Đinh đinh đinh!
Kiếm hai người va chạm kịch liệt trong hư không, tiếng va chạm chói tai the thé, đốm lửa bắn tứ tung, một vài tu sĩ cấp thấp đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người.
Nhanh! Quá nhanh!
Đây chính là ưu thế Kiếm Tu, Kiếm Tu có tốc độ hoàn toàn vượt xa so với tu sĩ cùng giai.
- Quá chậm! Nếu đây là tốc độ cực hạn của ngươi vậy ngươi có thể đi chết được rồi.
Lục Dạ đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên, đỉnh đầu hắn hiện ra một thanh trường kiếm lung linh tỏa ra khí thế sắc bén.
Sau một khắc, tốc độ Lục Dạ bỗng bạo tăng, trên mặt mang nụ cười tàn nhẫn Triệu Vô Bệnh.
Phốc! Triệu Vô Bệnh phản ứng cực nhanh nhưng vẫn bị trường kiếm đâm trúng vai trái, một vòng máu tươi vãi trong hư không.
- Lục Phẩm Chiến Hồn: Lưu Vân Kiếm?
Hai mắt Triệu Vô Bệnh híp lại, sát khí nồng đậm từ trong mắt lóe lên.
- Hiện tại biết sợ rồi? Kiếm Chiến Hồn là một trong những Chiến Hồn có tốc độ công kích nhanh nhất trong cùng giai.
Lục Dạ một mặt ngạo nghễ nhìn Triệu Vô Bệnh, phách lối vô cùng.
- Sợ?
Triệu Vô Bệnh liếm liếm môi, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
- Ngươi muốn kiến thức cái gì gọi là tốc độ chân chính không?
- Oa!
Một tiếng quạ kêu vang lên, trên đỉnh đầu Triệu Vô Bệnh xuất hiện một con quạ màu đen to ba trượng, trên người quạ đen tản mát ra một cỗ khí thế hung lệ.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Liệt Thiên Nha?!
Sắc mặt Lục Dạ hoàn toàn thay đổi, Chiến Hồn Lưu Vân Kiếm của hắn mặc dù cơ hồ vô địch cùng giai, nhưng đối phương là Thất Phẩm Chiến Hồn, hơn nữa còn là Chiến Hồn có thể phi hành, luận tốc độ, hắn căn bản không phải là đối thủ.
- Phốc!
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, mấy đạo huyết quang từ trên người hắn đã bắn ra, tốc độ kia hắn khong thể nào bì được.
- Tốc độ ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo đâu?
Âm thanh khinh thường của Triệu Vô Bệnh vang lên.
So tốc độ? Lúc ấy nhờ vào tốc độ hắn hắn sống sót được dưới một kiếm bá đạo của Tiêu Phàm, tốc độ của làm sao mà chậm?
- Một trận chiến này, chúng ta bại!
Khi trên người Lục Dạ xuất hiện hơn mười đạo vết kiếm, nam tử trung niên nơi xa đột nhiên kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.