Tô Hàn Vân máu me đầy người nằm hấp hối trên mặt đất. 
Tiêu Phàm cau mày lại không nói gì, mặt Tô Tuấn không chút máu, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ, còn muốn mình đền mạng? 
- U Vương. 
Một tiếng kêu vang lên, sau đó, một thanh niên đi từ cửa vào, cung kính hướng về phía Tiêu Phàm nói: 
- Xin cho Triệu gia ta một chút mặt mũi, Triệu Vô Bệnh vô cùng cảm kích. 
Tiêu Phàm chưa mở miệng, Triệu Vô Bệnh không dám đứng dậy, hắn cũng không ngờ Tiêu Phàm lại trưởng thành nhanh như vậy, đến cả hắn cũng phải ăn nói cung kính với Tiêu Phàm. 
Đám người Tô gia nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm vẫn không bỏ qua. 
- Đứng lên đi. 
Tiêu Phàm rốt cục nói chuyện, Triệu Vô Bệnh buông lỏng một hơi, bái nói: 
- Đa tạ U Vương. 
- Ta không phải nể mặt ngươi, cũng không phải nể mặt Triệu gia ngươi mà là cho Tô Mộc Vũ mặt mũi. 
Tiêu Phàm lạnh lùng nói: 
- Không thể không nói, ngươi có được một cô gái tốt. 
Triệu Vô Bệnh gật đầu đi đến bên cạnh Tô Mộc Vũ, ánh mắt Tô Mộc Vũ lộ ra vẻ cảm kích, sau đó đỡ Tô Hàn Vân dậy, nhìn Tiêu Phàm nói: 
- U Vương, chúng ta cáo lui. 
Tô Mộc Vũ biết, Tiêu Phàm còn muốn giải quyết sự tình nội bộ trong Tiêu gia, bọn họ là người ngoài nên cũng không thích hợp ở lại nơi này. 
Khi đám người Tô gia rời đi, tràng diện lần nữa trở nên yên tĩnh. 
- Ha ha, Tiêu Phàm, hoan nghênh ngươi trở về. 
Đột nhiên, Tiêu Vân cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than/698713/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.