Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Tiêu Phàm chủ động đánh tới, hai tên hắc y nhân đầu tiên là giật mình sau đó lập tức cười lạnh:
- Đại Ca, hắn có tà như thế nào thì chẳng lẽ chúng ta hai tên Chiến Sư đỉnh phong lại phải sợ tên Chiến Sư hậu kỳ hắn?
- Vô Tận Chi Kiếm!
Nhưng mà, nghênh đón bọn hắn là một kiếm của Tiêu Phàm.
Một cỗ Hồn Lực từ trên người hắn bộc phát kiếm mang chói mắt, một kiếm này chính là hắn dung hợp nhiều loại chiến kỹ thông qua Vô Tân Chiến Điển mà thành.
Hơn nữa, kiếm chiêu này có thể trưởng thành vô hạn, vĩnh viễn cũng không có giới hạn cuối cùng, bởi như vậy mới gọi là Vô Tận Chi Kiếm.
Một kiếm này chính là một kích mạnh nhất của Tiêu Phàm, đối mặt với hai tên Chiến Sư đỉnh phong, hắn cũng không dám khinh thường, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, đạo lý này hắn vẫn là hiểu rõ.
Phốc phốc!
Hắc y nhân cao gầy vừa mới dứt lời, đột nhiên che cổ mình, nhưng mà vô luận hắn che như thế nào thì sai một cái hô hấp, máu tươi liền bắt đầu cuồng phún mà ra.
- Ngươi giết đệ đệ ta?!
Tên hắc y nhân còn lại gầm lên nhìn về phía Tiêu Phàm, con ngươi tràn ngập sợ hãi.
Hắn mặc dù là Chiến Sư đỉnh phong nhưng tốc độ vừa rồi của Tiêu Phàm lại quá kinh khủng, công kích cũng cường hãn như thế không phải là một tên Chiến Sư cảnh hâu kỳ bình thường, trừ phi là những học viên của Chiến Vương Học Viện.
- Kế tiếp đến lượt ngươi.
Ánh mắtTiêu Phàm rất bình tĩnh, thần sắc không hề bận tâm, hắn cũng không ngờ tới Vô Tận Chi Kiếm vậy mà cường đại như thế, miểu sát tu sĩ Chiến Sư cảnh đỉnh phong đều không nói chơi.
Đối với một người còn lại, Tiêu Phàm cũng không có ý niệm nhân từ nào, người muốn giết ta thì cũng chỉ có thể làm thi thể mà thôi.
- Đừng giết ta, không phải ta muốn giết ngươi, là nhị thiếu gia, không, là Hoàng Thiên Bá muốn giết ngươi, nếu như ta không tuân lệnh của hắn thì cả nhà của ta đều phải chết.
Hắc y nhân phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin.
- Nói đến cùng cũng vì tư dục của bản thân, mạng người nhà ngươi là mạng, còn mạng của người khác thì không đáng tiền sao.
Tiêu Phàm cười lạnh, lời nói của hắc y nhân làm hắn khịt mũi xem thường.
Theo nhân sinh quan của hắn, sinh mệnh là bình đẳng, không có quý tiện, vì tư lợi của bản thân mà muốn giết người khác, đây cũng không phải là nguyên tắc làm người của Tiêu Phàm.
Huống chi người mà hắc y nhân muốn giết chính là bản thân, nếu như vừa rồi không phải do U Linh Chiến Hồn phản kích thì Tiêu Phàm hắn đã sớm chết rồi!
- Đi chết đi!
Vào lúc Tiêu Phàm thất thần, hắc y nhân đột nhiên bộc phát mà lên, trên đầu hắn xuất hiện một cái hư ảnh trường đao màu trắng, một cỗ đao mang cuồng bá xông thẳng vào Tiêu Phàm, tốc độ nhanh tựa thiểm điện.
- Đúng là cái thứ đến chết cũng không hối cải!
Tiêu Phàm cười lạnh, chân đạp Mê Tung Bộ lưu lại từng đạo hư ảnh, thân hình trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh hắc y nhân, Độc Nha kiếm trong tay lăng không chém ra.
Phốc!
Một đạo kiếm ảnh lóe lên, đầu lâu hắc y nhân kia lăn vòng trên không trung, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
- Hoàng gia, đây chỉ là mới bắt đầu.
Tiêu Phàm lạnh như băng nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể trên mặt đất, nói: - Xem ra ta đối với cái thế giới này vẫn chưa nhận biết sâu sắc được, hay là ta vẫn quá nhân từ?.
Hắn biết rõ, tại Chiến Hồn Đại Lục giết người chỉ là chuyện vình thường, tựa như cái chết của hai hắc y nhân này trong mắt của Hoàng gia bất quá chỉ là chết đi hai con chó mà thôi.
Cho dù Hoàng Thiên Bá muốn đối phó Tiêu Phàm thì cũng chỉ là vì tức giận trong lòng chứ không phải vì báo thù cho hai người kia.
- Hai cỗ thi thể này lại có chút phiền phức.
Lúc này, Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, từ kiếp trước đến kiếp này, đây chân chính coi như là lần đầu tiên hắn chủ động đi giết người, cảm giác lần này khác với lúc hắn giết Hắc Giáp Cự Mãng, dù là giết chết Tam Trưởng Lão cũng chỉ là do phẫn nộ nhất thời, hiện tại trong lòng hắn cũng không bình tĩnh.
- Rống!
Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim đi tới há mồm phun ra một ngụm cực hàn chi khí, hai cỗ thi thể và vết máu trên mặt đất đột nhiên ngưng kết thành hàn băng.
Tiểu Kim móng vuốt vung lên, hai cỗ thi thể ầm một tiếng nổ tung hóa thành một đám sương mù, sau đó Tiểu Kim lại mở cửa sổ ra, chỉ một lát sau, trong phòng liền khôi phục lại nguyên trạng tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Phàm ngốc trệ tại nguyên chỗ, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại: - Tiểu Kim, đi nói với Tiểu Ma Nữ một tiếng, sáng sớm ngày mai chúng ta đổi chỗ ở.
Hoàng Thiên Bá khẳng định đã biết rõ nơi hắn hạ lạc, lưu ở chỗ này khẳng định sẽ có thêm một số phiền phức không đáng có, huống chi hai tên chó săn Hoàng Thiên Bá chết ở trong tay hắn, việc này nói lớn không lơn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Mặc dù đã bị Tiểu Kim xử lý sạch sẽ, cho dù Hoàng Thiên Bá có tra được đến trên người hắn thì cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Tiêu Phàm cũng không muốn lúc nào cũng bị Hoàng Thiên Bá giám thị.
Trời tờ mờ sáng, ba người Tiêu Phàm liền rời đi khách sạn, tại phụ cận Chiến Vương Học Viện tìm một khách sạn khác, chờ ngày chiêu sinh.
Mà lúc này, trong một đình viện Hoàng gia, Hoàng Thiên Bá lại đập ấm trà xuống đất, vô cùng phẫn nộ nói: - Ngươi xác định hai người bọn hắn đi vào rồi không có rời khỏi?
- Vâng, nhị thiếu gia, thuộc hạ chắc chắn.
Một tên hạ nhân áo đen quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: - Hai người bọn hắn bảo ta rời đi trước, bọn hắn nói chỉ cần hai người bọn hắn cũng đã đủ xử lý tiểu tử kia.
- Như vậy nhất định hai người kia đã chết.
Hoàng Thiên Bá nghiến răng nghiến lợi nói, đối với sinh tử của hai tên hạ nhân kia cũng không quan tâm, hắn phẫn nộ là không giết được Tiêu Phàm hay mang con Hôn Thú kia về.
- Nhị thiếu gia, người kia thật đáng chết, đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, chúng ta đều là chó của nhị thiếu gia, hắn giết chúng ta cũng coi như không hề tôn trọng nhị thiếu gia ngài.
hạ nhân kia nhìn thấy Hoàng Thiên Bá thu liễm sát ý lại lập tức lại bắt đầu thêm mắm thêm muối.
- Hắn xác thực đáng chết.
Hoàng Thiên Bá gật gật đầu: - Ngươi không phải nói bọn hắn đã rời đi sao?
Hạ nhân áo đen trầm mặc không nói, đột nhiên, cửa ra vào lại đi tới một đạo thân ảnh: - Nhị thiếu gia, cho dù hiện tại chúng ta không tìm được bọn hắn nhưng bọn hắn là vì gia nhập Chiến Vương Học Viện mà đến a, sáu ngày sau chính là lúc bắt đầu chiêu sinh.
Hoàng Thiên Bá ngẩng đầu nhìn lại, phẫn nộ trên mặt liền biến mất, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ đi tới, dáng người lả lướt, đám người đang quỳ đều âm thầm chảy nước miếng.
- Vẫn là Như Nhi nghĩ chu đáo.
Khi nữ tử xinh đẹp đi đến trước người Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Bá liền giơ tay ôm nàng vào ngực, hạ nhân áo đen biết điều lui ra khỏi phòng, mặc dù hắn rất muốn kiến thức một màm kế tiếp nhưng vẫn sợ hãi Hoàng Thiên Bá a.
- Đều là do nhị thiếu gia dạy dỗ tốt.
thân hình Lý Như vừa né tránh qua, thân thể mềm mại nói: - Nhị thiếu gia, ta muốn Hồn Thú kia!
- Như Nhi, ngươi yên tâm, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ cho ngươi, mấy ngày nữa, thiếu gia ta giết xong tên kia, lại đoạt lại sư tử con cho nàng.
Hoàng Thiên Bá tà tà cười một tiếng, chỉ là lúc nhắc đến tên Tiêu Phàm, hai mắt hắn đều băng lãnh.
- Át xì!!! là ai đang nhung nhớ ca?
Tiêu Phàm đang đi trên đường đột nhiên hắc xì một cái, hắn tự nhiên không biết Hoàng Thiên Bá vẫn chưa từ bỏ ý đồ, chuẩn bị vào lúc khảo thí làm khó hắn.
- Ai sẽ nhớ ngươi? Đoán chừng là ai muốn giết ngươi đi.
Tiểu Ma Nữ rất khó
chịu khi Tiêu Phàm đột nhiên nói đi là đi, khách sạn hiện tại kém hơn khách sạn lúc trước rất nhiều, cũng khó trách trong lòng nàng không thoải mái.
- Nói không chừng thật có người muốn giết ta.
Tiêu Phàm nhỏ giọng thì thầm.
- Đi thôi, đến rồi.
Thanh âm Tiểu Ma Nữ vang lên, khi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần thì Tiểu Ma Nữ đã đi vào bên trong một tòa lầu các.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy bảng hiệu mạ vàng bên trên, ba chữ lớn như rồng bay phượng múa: Lăng Vân Các.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.