Cách Long Hoàng Đế Đô mấy trăm dặm, trong một mảnh cổ lâm rậm rạp, hai đạo thân ảnh gian nan tiến lên.
Chân trời đã tảng sáng, một sợi tường quang từ phương đông bắn ra, kim sắc quang mang như sóng lúa cuốn tới, một làn sóng qua một làn sóng, xua tan hắc ám cuối cùng.
- Cửu Muội, ngươi thế nào? Một âm thanh hơi có vẻ mỏi mệt vang lên, nói chuyện chính là Long Thần, hắn máu me khắp người, bị người Hoa gia truy sát, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.
- Ta không sao.
Long Vũ bộ dáng thập phần chật vật, tu vi nàng tương đối thấp, chỉ là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, nếu như không phải Long Thần che chở, đoán chừng đã sớm bỏ mình.
- Vết kiếm trên tay ngươi rất sâu, Kim Sang Dược Lăng Vân Thương Hội hiệu quả không tệ, có thể xóa sẹo.
Long Thần lấy ra một bình dược dịch chuẩn bị cho Long Vũ thoa lên.
Sau một khắc, ánh mắt hắn đờ đẫn tại chỗ, ánh mắt gắt gao nắm lấy tay trắng Long Vũ, khiến hắn rất ngạc nhiên là, vết kiếm sâu thấy xương giờ phút này vậy mà biến mất không thấy gì nữa.
- Vết kiếm trên tay ngươi đâu?
Long Thần tựa như nhìn thấy quỷ, nếu như không phải hắn một mực lôi kéo Long Vũ chạy trốn, hắn tuyệt đối sẽ coi người trước mắt không phải Long Vũ.
- Ta cũng không biết.
Long Vũ cũng một mặt kinh ngạc nhìn cánh tay mình, nàng phát hiện, vết kiếm chẳng những không thấy, ngược lại da dẻ so với trước càng thêm mịn màng.
- Nhị Ca, ngươi nói Đại Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840375/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.