Cảm nhận được chiến ý bàng bạc trên người Bàn Tử, sắc mặt Nam Cung Thiên Dật tái nhợt, trên trán gân xanh giống như những con sâu nhỏ đang ngọ nguậy.
- Cửu Đệ, ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, ngươi thật muốn huynh đệ tương tàn thật sao?
Nam Cung Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng không phải thực sợ Bàn Tử.
Mà hắn sợ đám người Tiêu Phàm đang nhìn chằm chằm ở bốn phía còn lại kia, Nam Cung Thiên Dật hắn khinh thường cùng tuổi một đời, đó cũng chỉ là đơn đấu mà thôi, nếu như quần chiến, Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên không có một kẻ nào yếu.
Không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật thật đúng là không phải vô sỉ bình thường, da mặt còn dày hơn so với tường thành.
Năm đó lúc tính toán Bàn Tử, hắn nào cân nhắc qua chuyện huynh đệ tương tàn, hiện tại nói hai chữ huynh đệ quá mức buồn cười.
Bàn Tử trầm mặc không nói, hắn từng bước một hướng về Nam Cung Thiên Dật, mỗi bước khí thế đều tăng lên không ít, Bàn Tử đã quyết tâm, hôm nay không phải hắn chết, chính là Nam Cung Thiên Dật vong.
- Cửu Đệ, ngươi thực sự nghĩ ngươi vẫn là Nam Cung Tiêu Tiêu năm đó sao? Ta không đánh với ngươi cũng chỉ vì không muốn lấy mạnh hiếp yếu, lăng nhục ngươi mà thôi.
Nhìn thấy không thể thuyết phục Bàn Tử, ngữ khí Nam Cung cũng trở nên cường ngạnh.
- Không muốn lấy mạnh hiếp yếu, lăng nhục ta? Bàn Tử cứ như nghe được một chuyện cười nực cười nhất đời vậy, ngửa mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840268/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.