Tiêu Phàm không có nhìn lầm, đạo thân ảnh từ đầm nước phía dưới sống sót đi ra đúng là Phong Lang, chỉ là Phong Lang còn sống, vậy Tiểu Kim đâu? Nếu như Tiểu Kim không có việc gì, làm sao không cùng Phong Lang đi ra ngoài chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm có loại dự cảm không tốt.
Nghe được Tiêu Phàm hỏi, Phong Lang cúi đầu, trầm mặc không nói, thần sắc khó coi vô cùng.
- Tiểu Lang, Tiểu Kim đến cùng làm sao?
Tiêu Phàm kém chút nổi giận, bất quá hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống.
- Ta cũng không biết.
Phong Lang lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, còn có một tia kiên định, nói:
- Ta tin Tiểu Kim không sao, nó nhất định sẽ đi ra.
- Đến cùng là phát sinh cái gì?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nhìn đầm nước đóng băng kia đã đóng băng luôn cả mặt đất. Hắn biết tất cả những thứ này khẳng định cùng Phong Lang và Tiểu Kim có quan hệ.
Trước đó hắn cũng tiến vào một không gian bạch sắc băng sương, nhưng cùng Băng Sương Chi Khí so ra, lại là tiểu vu gặp đại vu, hoàn toàn không tính là gì.
- Lúc ấy, ta theo Tiểu Kim uống máu của Quan huynh, Sử Vô Pháp vừa đó liền chạy tới...
Thần sắc Phong Lang có chút mê ly, tiến vào bên trong hồi ức.
Sự tình phía trước Quan Tiểu Thất cùng Tiêu Phàm đã nói qua, Tiêu Phàm chỉ muốn biết rõ hai người nhảy vào đáy hồ về sau phát sinh cái gì, vì sao Tiểu Kim không đi ra.
Phong Lang không am hiểu ngôn từ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840236/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.