Đám người nhao nhao tránh ra một con đường, chỉ thấy một nam tử cao gầy vịn một đại hán khôi ngô chậm rãi đi tới. Đại hán khôi ngô máu me khắp người, sắc mặt xanh mét, cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở.
- Cuối cùng cũng có bệnh nhân.
Trên mặt Tần Mộng Như Điệp lóe qua một tia kinh hỉ.
Thần Châm Các vừa mới khai trương, nếu như có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy chữa cho một người bệnh tình nguy kịch, tuyệt đối là chiêu bài tốt nhất.
Mấy người Tần Mặc, Lê Ngự sâu trong đáy mắt cũng lóe qua một nét cười, rốt cục lại có thể thỉnh giáo y thuật siêu phàm của Tiêu Phàm.
Nhưng mà, Tiêu Phàm lại mị mị hai mắt, trong lòng vô cùng lạnh lùng.
- Thần Châm Các là tiệm thuốc phải không, xin đại sư ra tay cứu đại ca ta.
Nam tử cao gầy kéo đại hán khôi ngô đang bất động, phù phù một tiếng, trực tiếp nửa quỳ cách Tiêu Phàm không xa.
Tần Mặc nghe vậy, không chút do dự tiến lên một bước, muốn đi cứu chữa cho đại hán khôi ngô kia.
Có điều lại bị Tiêu Phàm đưa tay ngăn lại, Tần Mặc không biết vì sao, nhưng mà Tiêu Phàm lại nhàn nhạt lắc đầu.
- Thế nào, Thần Châm Các ngươi không phải cứu người à? Bây giờ lại tránh xa người ta ngàn dặm?
Nam tử cao gầy còn chưa mở miệng, Lam Lạc lại cười lạnh, trong lời nói đều là vẻ châm chọc.
- Đại sư, chỉ cần ngươi có thể chữa tốt cho huynh trưởng ta, bao nhiêu Hồn Thạch ta đều nguyện ý đưa.
Nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840156/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.