- Tiểu tử, ngươi xác định ngươi đang cùng Phó Minh Chủ chúng ta nói chuyện? Ngươi tưởng ngươi là người Đế Minh hay là Minh Chủ Vương Đạo Minh à.
- Dám đoạt địa bàn, tiểu tử ngươi chán sống rồi, lần trước có tiểu tử mới tới cũng nói như vậy, các ngươi sau đó biết làm sao không?
- Bị cắt đứt tứ chi, nằm trên giường nửa tháng, cuối cùng chạy trở về Vương Triều của hắn.
Tu sĩ Thiên Hạ Minh nghe vậy nhao nhao cười lên. Một tiểu tử mới tới mà thôi, thực sự là nghé con mới sinh không sợ cọp, hôm nay liền để ngươi biết Thiên Hạ Minh lợi hại như thế nào.
Tống Hào ở một bên cười lạnh không thôi, ở Vô Kiếm Nhai giết người không thể so với bên trong học viện. Dù sao nơi này thường xuyên phát sinh tranh đấu.
- Nói xong rồi? Nói xong thì cút.
Tiêu Phàm ngữ khí vẫn thập phần bình tĩnh, lộ ra phong khinh vân đạm.
- Ngươi nói chúng ta cút? Tiểu tử, ta xem ngươi là chán sống rồi.
Một thanh niên cao gầy gầm thét một tiếng, một bàn tay hướng Tiêu Phàm đi lên.
Ba!
Hư không một tiếng vang giòn, đó là thanh âm bàn tay vang lên, đáng tiếc, cũng không phải là thanh niên kia đánh Tiêu Phàm một bàn tay, mà là Tiêu Phàm tát lên mặt thanh niên đó.
Thanh niên cao gầy như đạn pháo bay ngược ra, đập ầm ầm ba bốn mươi mét trên đồng cỏ, trượt mười mét mới dừng lại.
Cả người nửa ngày cũng không có bất kỳ tiếng vang gì, hiển nhiên đã hôn mê.
- Tiểu tử, ngươi dám động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840141/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.