- Không biết? Vậy ngươi vì sao biết tội? Bắc Lão bị Tiêu Phàm làm cho tức điên, nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm bị Tiêu Phàm đánh vỡ, hắn không biết nói tiểu tử này thế nào, nếu là lấy tính tình Bắc Lão trước kia, đã sớm đánh một trận tơi bời.
- Nếu như nói đồ nhi làm sai, chính là không nên khiêu khích Nam Cung Thiên Dật, bằng vào thực lực ta còn không phải đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
Tiêu Phàm hít sâu khẩu khí nói.
Hắn biết Nam Cung Thiên Dật là Chiến Hoàng cảnh, cụ thể cảnh giới còn không rõ ràng lắm, nhưng vô luận như thế nào, hắn hiện tại cũng không có khả năng là đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
- Còn không?
Bắc Lão hơi gật đầu.
- Phía sau Nam Cung Thiên Dật là Đế Tộc Nam Cung gia tộc, ta đây cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, chịu không được bọn hắn giày vò.
Tiêu Phàm lại nói:
- Bất quá, Nam Cung Thiên Dật sẽ không hẹp hòi như thế đi, thực lực ta đây đoán chừng cũng không đặt ở trong lòng hắn.
- Tiểu tử ngươi!
Bắc Lão một mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu như ngươi không giết người Đế Minh, Nam Cung Thiên Dật chưa chắc sẽ đem ngươi đặt ở trong lòng, nhưng hiện tại không nhất định như thế.
- Không thể nào.
Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Hay là ta trốn.
- Chạy trốn?
Bắc Lão sầm mặt lại, quơ lấy cây gậy bên cạnh liền hung hăng đánh trên mông Tiêu Phàm một chút. Tiêu Phàm muốn trốn khỏi nhưng mà cây gậy kia tựa như cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840137/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.