- Chậm chút!
- Hướng bên trái, bên trái nghe không hiểu à?
Tiêu Phàm ngồi trên lưng Phi Thiên Ngân Lang vênh mặt hất hàm sai khiến. Phi Thiên Ngân Lang xúc động đến thổ huyết, nó rất muốn vung Tiêu Phàm xuống dưới, nhưng mà lại sợ Tiêu Phàm trực tiếp lấy cái mạng nhỏ của nó.
Tốc độ Phi Thiên Ngân Lang rất nhanh, nếu như không phải thời gian của Tiêu Phàm không gấp, đoán chừng hiện tại đã thông qua khảo hạch.
- Ngaoôô!
Đột nhiên Phi Thiên Ngân Lang kêu lên, hướng về mặt đất lao đi, rất nhanh liền rơi vào một vủng đất nhỏ.
- Sao không đi nữa? Tiêu Phàm phẫn nộ nhìn Phi Thiên Ngân Lang.
Phi Thiên Ngân Lang kêu to mấy tiếng, bất luận Tiêu Phàm nổi giận như thế nào, nó cũng quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, thậm chí trong mắt có hơi nước bốc lên.
- Khóc?
Tiêu Phàm đột nhiên có một cảm giác tội lỗi vô cùng, đang yên đang lành ngươi khóc cái gì, ai không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi. Thời khắc bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải khoát tay một cái nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Ô ô ~
Phi Thiên Ngân Lang cảm kích liếc nhìn Tiêu Phàm, thấy Tiêu Phàm từ trên lưng nhảy xuống, nó ngay lập tức hóa thành một cơn gió lốc lao về phía chân trời.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu đi về phía trước.
Vừa rồi trên không trung thấy rõ cửa ra cũng không phải rất xa, hẳn rất nhanh là có thể thông qua.
- Ân?
Đi mấy trăm mét, Tiêu Phàm đột nhiên dừng chân lại, Hồn Lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840120/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.