Nghe lời Tiêu Phàm nói, những người Vương Đạo Minh kia ngậm miệng không nói gì, nhỡ may thua chẳng lẽ thực sự phải ăn thạch đầu? - Thế nào, chẳng lẽ các ngươi còn không tin bản thiếu gia?
Trong mắt Tần Phi lóe lên một tia lạnh lẽo.
- Đương nhiên là tin tưởng Tần sư huynh.
Những người khác vội vàng gật đầu, ai cũng không muốn đắc tội Tần Phi.
- Thế còn tạm được.
Tần Phi hài lòng gật đầu, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói:
- Nếu như ngươi thua, vậy ngươi phải nuốt thạch đầu vào!
- Được thôi.
Tiêu Phàm bình tĩnh cười, chỉ là trong lòng hắn cũng hơi có chút khẩn trương, mặc dù tin tưởng năng lực Bạch Thạch, nhưng mà ngộ nhỡ thất bại thì sao?
- Hai vị tiểu hữu cược thạch, không cần chơi lớn như vậy đi, 1000 vạn Hồn Thạch không tính là gì, cũng không cần phải chặt tay chặt chân.
Văn Phường Chủ đi đến, có người cược thạch, thông thường đều sẽ có một công chứng viên ở đây.
Là chủ của Cược Thạch Phường, Văn Phường Chủ tự nhiên trở thành công chứng viên.
- Văn Phường Chủ, người khác muốn cược cánh tay, ta chẳng lẽ còn khước từ sao?
Tần Phi thản nhiên nói, bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất, từ đầu đến cuối đều không để Tiêu Phàm vào mắt.
Văn Phường Chủ hơi hơi dò xét Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một vẻ không thích, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu tử này lần trước may mắn cắt ra được một khối Thất Thải Long Văn Mộc, sẽ không tưởng rằng dựa vào năng lực chính mình chứ.
- Văn Phường Chủ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840052/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.